Hình xăm của Kỷ Trì đã có từ nhiều năm rồi. Nhưng đến tận bây giờ Hạ An Viễn vẫn không biết hắn đã quyết định xăm nó vào lúc nào.
Cả trước và sau khi xăm, Kỷ Trì đều không hề nói với anh. Mãi cho đến rất lâu sau, khi hai người quyết định ở bên nhau, trải qua ngày lễ tình nhân đầu tiên, rồi đến một đêm nọ sau khi dọn về sống chung, Hạ An Viễn mới tình cờ phát hiện ra phía sau khoeo chân Kỷ Trì có một hình xăm khá lớn, nằm đúng vị trí vết sẹo trên chân anh.
Anh nhận ra đó là gì ngay lập tức.
So với hình vẽ trong pháo hoa ngày lễ tình nhân, hình xăm này chi tiết hơn, sống động hơn, lại có phần nguệch ngoạc, nét vẽ giống như nét bút máy – chính là bản thảo do Kỷ Trì tự tay vẽ.
Hạ An Viễn đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hình xăm. Đường chân trời có ánh bình minh đang ló dạng, sóng biển xanh đẩy con thuyền buồm ra khơi, còn có vài con hải âu chao liệng quanh mạn thuyền.
Tranh của Kỷ Trì, dĩ nhiên là đẹp vô điều kiện.
Nếu hắn vẽ trên sách, trên giấy, trên vải, Hạ An Viễn tất nhiên cũng sẽ tán dương không chút do dự.
Nhưng hắn lại vẽ lên da thịt mình, vẽ lên thân thể cao quý, hoàn mỹ không tì vết ấy, Hạ An Viễn nghẹn lời không nói được nên câu.
Thậm chí trong khoảnh khắc đó, anh còn thấy Kỷ Trì thật ngốc. Đại thiếu gia nhà họ Kỷ vốn chín chắn, điềm tĩnh, vậy mà chỉ vì nhất thời xúc động đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022087/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.