Tịch Thành rời đi chưa được bao lâu thì Hạ An Viễn cũng quay vào, vẫn ngồi ở vị trí Kỷ Trì đã dẫn anh ngồi lúc nãy.
Thực ra anh ra ngoài cũng không lâu, trước sau chỉ khoảng mười mấy phút, nhưng câu nói cuối cùng của Tịch Thành trước khi rời đi khiến Hạ An Viễn ngẩn người hồi lâu. Giờ phút này, trở lại nơi náo nhiệt, anh dường như vẫn chưa hoàn hồn, cứ nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn, ngẩn ngơ.
Tịch Kiến Hoa rất có thể không phải chết vì bệnh.
Anh nhớ lại, khi ấy cả nhà họ Tịch ai nấy đều bận rộn, Tịch Thành là người nhớ ra nên đã gọi điện báo cho anh. Đợi đến lúc anh đến bệnh viện thì Tịch Kiến Hoa đã được đưa vào nhà xác từ lâu. Anh thậm chí còn không kịp gặp mặt ông lần cuối.
Ung thư tuyến tụy, vua của các loại ung thư, một trong những khối u ác tính có tiên lượng xấu nhất. Chẳng ai lại đi nghi ngờ Tịch Kiến Hoa, người đã nằm viện bấy lâu, lại ra đi vì nguyên nhân khác, hay nói đúng hơn là do một người khác ra tay.
Rõ ràng là người sắp chết đến nơi rồi, tại sao lại phải làm vậy? Chuyện gì sắp xảy ra mà khiến kẻ đó nóng lòng đến thế?
Vẫn đang điều tra, Tịch Thành chỉ tiết lộ có vậy. Hạ An Viễn không dám suy đoán thêm, chuyện này quả thực có thể dùng hai chữ “sợ hãi” để hình dung.
Hạ An Viễn thở dài một hơi nặng nề.
Nghe Tịch Thành nói Tịch Kiến Hoa lúc lâm chung vẫn thường gọi tên anh và Hạ Lệ, Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022086/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.