Huyện Lạc Đình quả thật không xa, cách Dung Thành chỉ một hai trăm cây số, nếu đường sá thông thoáng, không tắc đường thì hai tiếng là tới nơi.
Nhưng lúc này, bão táp mưa sa, cửa lên cao tốc ra khỏi thành phố tắc nghẽn xe cộ. Vất vả lắm mới lên được cao tốc, nhưng tầm nhìn và tình trạng đường xá đều rất kém, xe chạy vô cùng khó khăn.
Hạ An Viễn run lên bần bật, nhưng dường như anh không hề hay biết, ánh mắt vẫn dán chặt vào vùng sáng mờ mờ phía trước mà đèn xe rọi tới. Mưa như trút nước, giăng mắc dày đặc tựa như bầy thiêu thân lao vào lửa, đâm sầm vào ánh đèn và mui xe, phát ra những tiếng động kinh hoàng. Cần gạt nước hoạt động không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không thể gạt sạch, trên kính xe lưu lại dấu vết của sự hy sinh ngoan cường của chúng, như thác nước, như dòng máu chảy.
Hạ An Viễn biết vì an toàn, không thể tăng tốc thêm nữa. Anh siết chặt lòng bàn tay, lần đầu tiên trong đời hối hận vì đã tiếc tiền không đăng ký khóa học lái xe giảm giá năm nào.
Anh chỉ hận không thể đạp ga một cái, bay thẳng đến huyện Lạc Đình!
Trợ lý nhỏ ngồi phía sau thấy từ lúc lên xe tới giờ Hạ An Viễn vẫn im thin thít, liền an ủi anh: “Anh Hạ, anh cũng đừng quá lo lắng, Kỷ tổng và Trương tổng cát nhân thiên tướng, có lẽ chỉ là bên đó không có sóng nên mới liên lạc không được. Chúng ta cũng đã báo cảnh sát rồi, hai người gặp nạn không phải người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022060/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.