Năm vạn??!!
Hạ An Viễn còn chưa kịp bàng hoàng vì mình đã hôn mê hai ngày, thì khuôn mặt bình tĩnh của anh đã cứng đờ lại bởi con số mà Kỷ Trì thản nhiên nói ra.
“Sao, con số này không hợp lý à?” Kỷ Trì chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của Hạ An Viễn, giọng điệu có chút vui vẻ, “Hay là để luật sư của tôi liệt kê chi tiết cho cậu?”
Hạ An Viễn cúi đầu, mệt mỏi xoa mặt, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Không, không cần đâu.” Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén ý muốn bỏ chạy, “Thực ra vết thương nhỏ này của tôi, thật sự không cần phải làm phiền ngài Kỷ đưa đến nơi tốt như vậy, cũng thật sự không cần phải làm phiền ngài Kỷ ở đây chăm sóc tôi lâu như vậy.”
“Nói như vậy, cậu trách tôi đã cứu cậu?”
“Không dám.” Hạ An Viễn cắn răng cười, “Ngài đã cứu mạng tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn, chỉ là số tiền này, tôi tạm thời chưa trả được.”
Kỷ Trì rút ra một tờ tiền, lơ đãng gấp theo nếp gấp trên đó, một lúc sau mới nói: “Vậy thế này đi, cậu nói cho tôi biết sự thật năm đó, tôi coi như làm việc tốt, không lấy của cậu một xu nào, có được không?”
“Sự thật?”
“Sự thật.”
“Tôi đã nói rồi, sự thật chính là như vậy.”
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Trì như dao cứa vào Hạ An Viễn, nhưng Hạ An Viễn lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như thể mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
“Tịch Viễn, đây là cơ hội cuối cùng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/5022011/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.