Edit: cơm trắng chan cà phê
Thời Tung liếc mắt nhìn Tả Tam Khưu, gật đầu: "Tốt, sau khi làm xong, cậu ngâm một câu thơ ở trong sân. Tôi nghe thấy thì biết cậu đã thành công."
"Ngoài ra, tối nay sau khi rời khỏi nhà họ Trương, hai chúng ta sẽ gặp nhau ở bên bờ sông Tứ Diệp Thảo mà chúng ta ngồi vào buổi chiều."
"Hiểu rồi. Sử dụng ám hiệu. Tôi nên đọc câu gì?"
"Gì cũng được. Ánh trăng đêm nay khá đẹp. Câu ngâm một câu thơ liên quan đến trăng đi, không bị nghi ngờ."
Tả Tam Khưu nghiêng đầu, nhìn thấy trưởng lão Cung đang nhìn qua, không dám trì hoãn thêm, tiếp tục diễn nét si mê người đẹp, hạnh phúc ôm lấy chiếc yếm của Khương Uyển Nhi, còn đặt trước mũi để ngửi.
Đối với vật riêng tư như yếm của phụ nữ, còn làm trò trước mặt người khác như vậy, một trưởng lão như họ Cung sẽ ngại thanh danh của mình, không dám nhìn nhiều.
Cho nên Tả Tam Khưu thành công nhét áo yếm vào trong ngực, nghênh ngang rời đi.
Một lát sau, xích đu gần khu vườn phía bắc.
Tả Tam Khưu tìm thấy túi đồ Thời Tung giấu bên dưới xích đu.
Hắn cũng không biết Thời Tung trộm thuốc hay giấu túi đồ này ở đây từ khi nào.
Suốt đường đi, Thời Tung không nói năng gì, có lẽ là do luôn đề phòng mình, cho đến khi anh ta nhận thấy cần mình trợ giúp nên mới phải tiết lộ thông tin.
Nghĩ đến đây, Tả Tam Khưu có hơi tức giận, chợt không muốn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-kich-ban-sat-nhan-cua-quoc-vuong/2818030/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.