“Anh đang đợi em … … ” ~ Hàn Cảnh Thìn đứng lên, nét mặt có chút thiếu kiên nhẫn.
“Đợi em? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Cùng anh đi đến Hàn thị một chuyến, vừa rồi Hàn Dật Thìn gọi điện thoại đếnnói, bảo anh đi đến đấy, cậu ta hình như đã tìm thấy người hầu năm đórồi.”
“Tìm được rồi sao?” Noãn Noãn cũng có chút kích động, như vậy có phải sự hiểu lầm năm đó sẽ được hóa giải rồi.
Lúc hai người đến tập đoàn Hàn thị, trời đã hoàn toàn sập tối.
Tòa nhà của Hàn thị chỉ còn tầng lầu làm việc của tổng giám đốc là còn sáng đèn.
Hàn Cảnh Thìn căng thẳng suốt cả quãng đường, Noãn Noãn an ủi anh mấy câu, rồi hai người mới đi lên trên tầng.
+++ +++ +++ +++ +++
Đêm ở Mộng Thành, rất đẹp.
Ánh đèn nê-ông bảy sắc màu, ánh đèn lộng lẫy, dệt nên vẻ đẹp của thành phố.
Hàn Dật Thìn, đang đứng trước cửa sổ chạm sát đất, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Liên tục hút điếu thuốc trong tay, cho đến khi tàn thuốc cũng cháy hết,nhiệt độ nóng bỏng truyền đến đầu ngón tay, anh ta mới hơi hơi tỉnh táolại.
Châm biếm, thật sự là châm biếm, ân oán bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc lại chỉ là hiểu lầm.
Mà anh, là một kẻ đại ngốc từ đầu đến cuối, hại cả người thân thiết nhất của mình, hận cha mẹ nhiều năm đến như vậy.
“Dật Thìn, Hàn Cảnh Thìn cùng Tô Noãn Noãn đến rồi.” Hạ Vi Điềm bước đến bên người anh ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhắc nhở, giống như sợ sẽ làm hỏng cảmxúc của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531409/quyen-5-chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.