Noãn Noãn ngẩng đầu lên, ý cười trên gương mặt càng thâm sâu hơn, “Thật đúng là con bài mê hoặc, Ninh Nam, điều kiện của anh, làm tôi động tâm rồi đấy.”
“Vậy là em đồng ý rồi?” Ngữ khí của anh dần dần mềm mỏng ra.
“Vẫn chưa đâu … … “ Noãn Noãn thay đổi câu chuyện, cười cười lắc đầu, đáp ứng quá dễ dàng, sẽ để mất đi ý nghĩa của cuộc giao dịch này.
“Để tôi … … Suy nghĩ đã … … ”
“Suy nghĩ bao lâu?” Anh ngồi xuống bên cô, nhìn cô thật chăm chú.
Anh đột nhiên phát hiện, rõ ràng là anh đem cô đến đây, nhưng cô lại dễ dàng nắm được thế thượng phong trong cuộc giao dịch này.
“Mười ngày … …?” Ngữ khí của cô dò hỏi, cũng nhìn anh, cười rất ngọt ngào, không hề lo sợ.
“Quá lâu … … Anh hi vọng em sẽ nhanh chóng ở lại Ninh gia.”
“Vậy thì mười lăm ngày … …?”
“Em … … ”
“Hai mươi ngày … …?”
“Được rồi, mười ngày.” Anh là lần đầu tiên bất lực mà thỏa hiệp như thế này, ai bảo đứa bé lại ở trên người cô ấy đây.
Noãn Noãn đứng dậy, cầm tập văn kiện chuẩn bị rời đi.
Trên thực tế, mục đích của cô đã đạt được.
“Em hình như đang rất vui.” Ninh Nam cũng đứng dậy, gọi giật cô lại.
Noãn Noãn dừng bước, quay đầu lại, đứng im ở nơi đó chờ anh đi đến.
Ninh Nam bước tới, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, dường như muốn nhìn thấu được con người cô.
“Em đang vui gì thế …. …?” Anh tiến sát vào cô, nhìn đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531408/quyen-5-chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.