Một Tấn Tịch không giữ được bình tĩnh như thế này, cô là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Việc hủy hôn của anh và Ninh Manh, là do ai đề xuất?”
Noãn Noãn không giãy ra khỏi tay anh ta nữa, chăm chú nhìn vào anh ta, hơi mỉm cười.
“Là … … ” Tấn Tịch do dự một lúc, “Là … … Ninh Nam.”
“Ninh Nam?” Tay Noãn Noãn hơi run rẩy, “Tại sao?”
Tấn Tịch nắm chặt lấy tay cô hơn, cảm giác tiếp xúc mềm mại, lòng bàn tay ấm áp bao lấy tay cô.
“Nguyên nhân, tôi không muốn nói.” Lông mày của anh ta vẫn chau lại như cũ,song biểu tình trên gương mặt lại ôn nhu đến nỗi có thể làm tan chảyngười ta.
“Tôi hiểu rồi, về nhà thôi … … “ Noãn Noãn rút tay mình ra, nhìn ra phía cửa sổ.
Tấn Tịch lại khởi động xe, chuyên tâm lái.
Cô ấy đang cảm thấy có lỗi sao? Anh ta nghĩ, cô ấy nhất định cho rằng,Ninh Nam là bởi vì nhìn thấy cô ấy và mình quá thân mật, mới quyết địnhhủy bỏ hôn ước với Ninh Manh.
Noãn Noãn thật đơn thuần, thật quá ngây thơ, cứ luôn bị người ta lừa gạt như vậy.
Còn anh ta, chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
+++ +++ +++ +++ +++
Đưa Noãn Noãn về nhà, dặn dò cô sớm nghỉ ngơi, Tấn Tịch mới rời đi.
Về đến nhà mình, đêm đã rất khuya.
Tấn Tịch đỗ xe xong, mới nhìn thấy thư phòng của Lam Quân Kỵ đèn vẫn đang sáng.
Trong tim nghẽn lại một cái, không cần ai nhắc nhở gì Tấn Tịch cũng biết được là Lam Quân Kỵ đang đợi mình về.
Gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531401/quyen-5-chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.