“Lạc Phong, mùi vị bị người khác tiêm vào người thế này dễ chịu không?”
Hàn Cảnh Thìn nâng khuôn mặt hắn lên, tay kia, dần dần rút ra ống kim tiêm đang cắm trên tay hắn ta.
Lạc Phong hơi hơi cười một cái, con ngươi vốn lạnh lùng kia lóe ra chút cay đắng, mặc dù lúc này hắn đau khổ biết bao, song nụ cười trên mặt kiavẫn đẹp đến kinh người.
“Cảnh Thìn, anh đối xử thế nào với tôi,tôi cũng không để bụng, nếu như anh cảm thấy như thế này sẽ dễ chịu hơn, tôi cũng nguyện ý chịu đựng.”
Tình trạng hen suyễn vừa mới đượcgiải thoát, Hàn Cảnh Thìn đã lấy ra những ống kim tiêm ngày trước hắndùng để đối phó với anh, trước đây, Lạc Phong chỉ biết lấy thứ này đểlàm người khác phục tùng mình, đến hôm nay chính mình bị tiêm lên thứnày, mới biết được đau khổ nhường nào.
Kim tiêm tiêm vào trong da thịt,chỉ hơi nhói đau, nhưng thứ thuốc bên trong kia theo huyết quảnmà đi vào trong người hắn, cảm giác một trận buồn nôn đến ghê người đang dâng lên đến cổ họng, toàn thân đều vô lực mềm nhũn ra, dường như chỉcòn sót lại sự tồn tại của hơi thở.
Lần đầu tiên cảm nhận thứnày, không có cái khoái cảm như ở nơi tiên giới lại như ở địa ngục, lạicàng không có loại hưởng thụ về tinh thần, chỉ có sự khó chịu muốn chếtđi.
Noãn Noãn và Tấn Tịch nhìn cử chỉ của Hàn Cảnh Thìn, lần đầutiên thấy thứ này, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người ta phải chịuđựng sự giày vò này, Noãn Noãn vẫn là có chút kinh hoảng, Hàn Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531383/quyen-5-chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.