Ngoài Noãn Noãn bị khó ngủ ra, còn có cả Hàn Cảnh Thìn và Lạc Phong.
Trước khi đi ngủ, bác sĩ đã xử lý vết thương của Hàn Cảnh Thìn thêm một lần nữa.
Trạng thái hồi phục rất tốt, Lạc Phong cũng được an tâm một chút.
Trên chiếc giường mềm mại kia, Hàn Cảnh Thìn quay lưng về phía hắn ta mà nằm, để lại cho hắn một cái lưng lạnh lẽo.
“Cảnh Thìn … …anh còn giận tôi sao?” Lạc Phong cẩn thận dò hỏi.
“Không có.” Hàn Cảnh Thìn lạnh lùng đáp lại.
“Tôi biết, anh là trách tôi hôm nay định giết Tô Noãn Noãn.” Tay của hắn tatừ đằng sau vòng qua ôm lấy eo anh, để thân thể mình dính chặt lấy lưnganh, làn da mịn màng tinh tế kia nhẹ cọ xát trên lưng anh, dường nhưmuốn dùng thân thể để đổi lấy chút hảo cảm của anh.
“Đừng có đụng vào tôi … … ” Anh bực mình gắt một tiếng, cái thân thể này dưới sự dạybảo của hắn, đã biến thành vô cùng mẫn cảm rồi.
“Cảnh Thìn … …Tôi là vì quá lo sợ sẽ mất anh, anh biết được sự tồn tại của cô ta, đốivới tôi là một sự uy hiếp.” Động tác của hắn vẫn tiếp tục như cũ, giọngnói mềm mại kia nỉ non bên tai anh.
Hàn Cảnh Thìn quay người lại, nhìn Lạc Phong.
“Cô ấy làm sao uy hiếp được anh, ngược lại chính là anh. Nếu như anh làmhại đến cô ấy, cô ấy mới thực sự uy hiếp đến anh, bởi vì tôi sẽ thấy cólỗi với cô ấy cả đời, cho nên, đừng làm hại cô ấy.”
Trong mắt Lạc Phong đong đầy sầu muộn, dù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531381/quyen-5-chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.