“Đợi đã.”
Nhìn thấy Ninh Nam muốn bóp cò súng, Lam Mặc lập tức hoảng lên.
Anh ta là đã chắc chắn Ninh Nam sẽ không thể giết mình, mới dám làm chuyện này.
“Anh giết tôi rồi, hạnh phúc của Ninh Manh sẽ mất hết, Lam – Ninh hai nhà tuyệt giao, Tấn Tịch sẽ không thể nào cưới Ninh Manh nữa.”
Đây là đàm phán cuối cùng của Lam Mặc, đã nhiều năm qua lại, anh ta cũng tin tưởng, Ninh Nam, nhất định sẽ chiếu cố đến em gái mình.
Đôi mắt vốn dĩ đỏ rực của,Ninh Nam, nghe thấy câu nói này của anh ta, dần dần ảm đạm.
Cho dù Ninh Manh bị hãm hiếp như vậy, nhất thiết cần có Tấn Tịch ở bên cạnh, thì kể cả nếu hiện giờ cô bình thường, cũng không thể nào rời xa Tấn Tịch được.
Cân nhắc lợi hại, sự xúc động vừa rồi đã làm anh hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại quan trọng như vậy của Ninh Manh.
Hiện giờ, anh không còn có dũng khí để động thủ với Lam Mặc, điều đó đồng nghĩa với việc cắt đứt hạnh phúc của Ninh Manh.
“Thật không ngờ tới, lên toàn bộ kế hoạch ngày hôm nay, lại là anh, song anh thắng rồi, tôi sẽ không giết anh đâu.”
Sự bi ai cùng bất lực trong lời nói của Ninh Nam rất rõ ràng, anh vẫn là thấy tiếc nuối, mất đi một người anh em.
“Mở cửa.”
Anh dùng nòng súng chỉ chỉ vào cánh cửa, lại nhìn một cái Noãn Noãn trong lòng kia như sắp không đứng vững nữa, bộ dạng yếu ớt của cô hiện giờ, ai nhìn thấy cũng thấy tim đau theo.
Lam Mặc mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531356/quyen-4-chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.