Thực ra hiện giờ điều Ninh Nam lo lắng nhất, là thái độ của Tấn Tịch, nếu như sau khi Ninh Manh phải chịu đựng nỗi nhục nhã to lớn như vậy xong, Tấn Tịch lại bởi vì chuyện này mà không cần con bé nữa, cũng đều lcó thể hiểu được nguyên nhân, nhưng đây là em gái của anh, cho nên anh vô cùng hi vọng, Tấn Tịch có thể kiên trì ở bên Ninh Manh, không để con bé phải chịu đựng thêm sự đả kích lớn nào nữa.
Bốn người theo chiếc xe đẩy Ninh Manh kia đi về phòng bệnh.
Ninh Manh vẫn còn chịu tác dụng thuốc mê chưa tỉnh, nên vẫn còn đang hôn mê.
Biểu tình của mọi người đều rất trầm trọng, tất cả đều ở lại bên cạnh giường chờ cô ấy tỉnh lại.
Dựa vào tính cách của Ninh Manh, có lẽ khi tỉnh lại, không thể tiếp nhận được sự thật này, sẽ làm loạn trời loạn đất lên mất.
Hai tiếng sau, Ninh Manh tỉnh lại.
Đôi mắt mở to, song lại không còn sắc màu như trước đây nữa.
“Ninh Manh, cô tỉnh rồi?”
Noãn Noãn là người đầu tiên phát hiện ra, cô từ đầu vẫn túc trực suốt bên giường bệnh.
Mọi người đều vây lại, đỡ cô ấy ngồi dậy, Ninh Manh không hề nhìn ai cả, chỉ vô hồn nhìn đăm đăm về một điểm nào đó.
“Ninh Manh, em hiện giờ thấy thế nào rồi?”
“Ninh Manh, con nhìn mẹ đi, con đã được an toàn rồi.”
“Ninh Manh, anh trai ở đây, không có ai dám động đến em nữa đâu.”
Mỗi người một câu, song Ninh Manh vẫn là không nói gì, cũng chẳng nhìn bọn họ lấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531344/quyen-4-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.