Điều đó rõ ràng là, cô đang lo lắng cho ai đó?
Tô Noãn Noãn lập tức thu lại tâm tình, đầu lắc như trống bỏi (*),phủ nhận lời của anh ta.
“ Không có?”
Ninh Nam rất tò mò, nội tâm cô ấy rút cuộc đang cất giữ bao nhiêu bí mật.
“Nam Nam, bác sĩ Trần đến rồi.”
Ninh Manh cửa cũng không gõ, trực tiếp xông vào, đi đằng sau là bác sĩ của gia đình họ.
Ninh Nam đành chịu tính cách của cô em gái này, trước mặt người ngoài, cũng không tính toán nhiều làm gì, nhường chỗ cho bác sĩ.
“Xin chào, tôi là Trần Tiểu Dương, là bác sĩ của Ninh gia.”
Trần Tiểu Dương lễ phép giới thiệu bản thân, một cách nghề nghiệp dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình để gần gũi với bệnh nhân hơn.
Tô Noãn Noãn cười cười gật đầu với anh ta, biểu thị có phản ứng, lúc này mới quan sát kỹ.
Anh ta nhìn qua chưa quá ba mươi tuổi, đeo cặp kính cận, dáng vẻ nhã nhặn,còn trẻ như thế này mà đã được Ninh gia trọng dụng, xem ra y thuật rấttốt.
Trần Tiểu Dương kiểm tra một loạt cơ thể cô, tiếp nước lại từ đầu cho cô.
Ninh Nam ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa bèn mở miệng hỏi:
“ Thanh âm của cô ấy thế nào? Có thể chữa khỏi được không?”
“Thanh âm của cô ấy bị thương rồi, mới gây nên tình trạng tạm thời không thểnói được, uống thuốc đều đặn, điều dưỡng một thời gian, là có thể dầndần khôi phục được.”
Bác sĩ Trần chậm rãi trả lời.
“Nhanh nhất là bao giờ bình phục được?”
Ninh Nam hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531240/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.