Ánh nắng tháng bảy êm đềm và thanh nhã, biệt thự vì nằm ở ngoại ô, cho nên không có bầu không khí ồn ào.
Tô Noãn Noãn cả đêm vì nghĩ tới việc làm sao để lấy được tài liệu đấu thầu, đến gần sáng mới chợp mắt.
Lúc đó đã là giữa trưa, cô vẫn ngủ rất say.
Trong phòng hình như có tiếng động và còn có cả tiếng cười nhẹ nữa.
Trên mặt có gió nhẹ thổi, như mùi vị của một cô gái.
Tô Noãn Noãn mơ màng mở mắt ra, thấy một khuôn mặt được phóng đại lên rất nhiều lần đang ở trước mặt mình, lớp da trên khuôn mặt đó như là gốm sứ không có thời gian, như một con búp bê vậy, đôi mắt to kia đến chớp cũng không chớp.
Ngẩn ra mất ba giây, Noãn Noãn mới ngồi dậy phát ra tiếng kêu ngạc nhiên:
“Cô là ai? Sao lại ở trong phòng tôi?”
“ Hách hách hách … “ Búp bê đó phát ra một chuỗi âm thanh cười, đôi mắt vô tội hứng thú nhìn cô.
Chu đôi môi nhỏ ra, “ Cô tên là Mạc Thất Thất sao? Cô rất đẹp, còn đẹp hơn cả tôi nữa.”
Noãn Noãn vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ chẳng hiểu gì cả.
Cô gái trước mắt xem ra chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc xoăn lọn to, tóc mái cắt bằng, đôi mắt lo lúng liếng, lông mi vừa dài vừa cong, đôi môi nhỏ đỏ hồng, làn da mềm như có thể bóp được ra nước vậy, cả người nhìn vào khiến ta nghĩ đến búp bê Barbie.
Noãn Noãn nhìn cô mà mất hồn, búp bê đó miệng lại càng cong lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531218/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.