Hai người cứ bế tắc như vậy, không khí cũng đột nhiên trầm hẳn xuống …
“Cô bé, tôi khuyên em không nên thách thức sự bình tĩnh của tôi.” Ninh Namtừng câu từng chữ, hai con mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào mặt cô.
“Lẽ nào làm tình nhân của anh đến điều cơ bản nhất là tự do cũng không cóhay sao?” Noãn Noãn không hề khách khí phản kháng lại, cô nhất định phải giành được tự do, nhưng mà, cô quá không hiểu người đàn ông này, chỉvới mấy lời nói đó, cô đã cách ngày càng xa mục tiêu của mình.
Ninh Nam đứng dậy, đến gần cô.
Hai người giúp việc sớm đã tự giác lui ra, trong phòng ăn yên lặng đến phát sợ.
Noãn Noãn nhìn anh ta tiến đến gần, trong thâm tâm bắt đầu lo lắng, thầm ânhận vừa rồi sao lại xúc động như vậy, bây giờ muốn thu lại những lời nói đó đã không kịp nữa rồi, cô đã đắc tội với anh ta rồi.
“Em muốntự do sao? Ân?” Ninh Nam miết lấy cằm cô, đánh giá khuôn mặt cô lúc đóđang hơi hơi cau mày lại, trang điểm rất nhạt, ánh đèn chiếu trên làn da trắng mịn của cô, đôi môi hồng kia vì bị anh miết lấy cằm mà hơi mở ra.
“Đúng … tôi muốn tự …” lời còn chưa nói hết, đã bị nụ hôn của anh nuốt mất.
Nụ hôn có kỹ thuật, chiếc lưỡi săn đuổi cô, kết hợp uyển chuyển.
Thành trì của cô, vẫn thơm ngọt như tối qua, vân mê người như tối qua, vẫn như tối hôm qua, làm anh không bỏ xuống được…
Lần này, cô không hề phản kháng, mà hình như lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531216/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.