Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện một bóng dáng, Hàn Cảnh Thìn, anh đang ở đâu?
Thời khắc như thế này, cô thật sự không thể hợp hoan mà không có tình yêu.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, rơi vào tấm ga giường màu cà phê, nhìn như không có thực.
Không có giãy giụa, cũng kiềm chế để không có phản ứng lại.
Ninh Nam dừng lại động tác, nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tô Noãn Noãn.
Con mắt của cô thiêu đốt người ta rõ ràng, bên trong đầy những giọt nước mắt pha lê, lại làm cho anh bỗng thấy có một loại cảm giác như phạm tội ác.
Anh đứng dậy nhìn cô thân chỉ còn mặc nội y nằm trên giường, ánh mắt không rời khỏi dừng ở áo ngực màu tím nhạt của cô.
Thiết kế hoàn mĩ đó bao trọn lấy nửa ngực cô, mặc dù là đang nằm, cảnh đẹp thiên nhiên đó tuy nhiên vẫn làm người khác nghẹt thở.
Trước cảnh sắc này, anh lại bình tĩnh lại được.
Tô Noãn Noãn đón lấy ánh mắt tự phụ của anh, lập tức kéo chăn che đi thân thể, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh.
Những thứ trong mắt anh ta quá phức tạp, cô không đoán ra được, lại càng hoảng loạn không an tâm.
Anh ta hỉ nộ vô thường, làm cô khó mà ứng phó, anh ta so với trong suy nghĩ của cô lại càng nguy hiểm.
“Em tên là gì?” Lại gần cô, nhìn sâu vào đáy mắt cô, hơi thở ấm nóng phả trên mặt cô, có vị bạc hà nhàn nhạt.
“Mạc Thất Thất.” Tô Noãn Noãn thuận theo đáp, nhìn lên đôi mắt anh ta.
Cái tên này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/266194/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.