“Sao? Không nhận ra tôi sao? Hai trăm tệ cô đưa ngày hôm đó không đủ để đềnbù cho tôi đâu.” Giọng nói đùa cợt, trên miệng lộ ra vị trêu đùa.
“Anh đấu giá tôi về, chỉ vì thế sao? Nhưng mà làm thế này không phải anh bịthiệt à?” nhìn thẳng vào mắt anh ta, Noãn Noãn đột nhiên lơi lỏng mộtchút, trong mắt anh ta tràn đầy ý trêu đùa, lại làm cô tạm thời quên đinguy hiểm.
“Thiệt ư? Ba trăm vạn Mỹ kim, không đủ để em bồithường?” Ninh Nam tiến lên giữ lấy cằm cô, thu lại nụ cười trêu ghẹo vừa rồi, dùng thái độ chăm chú nhìn cô, thân thể cao lớn bao lấy cô, vôtình làm cô có một loại áp lực không tên.
“ Tôi … “ Noãn Noãn nhất thời không nói được, không biết phải trả lời làm sao.
Giây tiếp theo, đã bị Ninh Nam bế lên, ném lên trên chiếc giường mềm mại.
“ A!” Noãn Noãn bản năng kêu to, Ninh Nam thân thể đã bao phủ xuống.
“Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ phải bồi thường tôi cho tốt.” Giọng nói trầmthấp, giọng nói mị hoặc, giọng nói đủ làm Noãn Noãn run rẩy.
“Tôi không muốn.” Thực sự đến lúc này đây, tất cả các quyết định trước đâyđều trong thời khắc này sụp đổ, một người cô không hề yêu đang đè lênthân mình, sự sợ hãi này cùng với bài xích là không thể che đậy được.
“Em không muốn?” giọng điệu nghi ngờ, nháy mắt con ngươi sắc nét nhìn xuống đáy mắt cô.
“Cha mẹ tôi bệnh nặng qua đời, tôi mới phải mượn tiền người ta, tôi khôngphải là loại con gái như anh nghĩ đâu …”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/266193/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.