Anh vừa rồi đối với người con gái này vô tình mềm lòng, thứ hàng sắc HànCảnh Thìn đã để mắt đến, anh không thể nào mềm tay được, người con gáinày anh còn phải hảo hao lợi dụng!
Một đường vô thanh ( không nói chuyện) đưa con người run rẩy kia đến bệnh viện, ở phòng bệnh riêngtrên đỉnh lầu dành cho phú thương, Tô Trác Thiên trên giường đã được đắp khăn trắng.
Tô Noãn Noãn xông vào trong, không dám tin vào mắtmình, cô như phát điên lay người đang nằm trên giường bệnh, Hàn Dật Thìn chạy theo sau, nhìn thấy người phụ nữ mê hoặc đang đứng ở đầu giường,không một ai nhận thức được cái nháy mắt với cô ta.
An ủi Tô Noãn Noãn vài câu xong, hai người một trước một sau nhẹ nhàng lùi ra ngoài,để mặc Noãn Noãn một mình khóc với cái xác đã lạnh buốt.
Đi tớimột góc khuất của hành lang, Hàn Dật Thìn nhìn người phụ nữ mê hoặctrước mắt, nhẹ nhàng nói: “ Mấy tháng nay, ủy khuất em rồi.” ( mìnhdịch theo mối quan hệ của các nhân vật, nếu thấy có gì bất hợp lý, các bạn cứ đóng góp nhé. Thanks!)
Hạ Vi Điềm thu lại bộ mặt khóclóc lúc nãy, con ngươi màu băng lam ( xanh lạnh lẽo) có vẻ mê hoặc linh hồn người, vẻ mặt lại rất nghiêm trọng, “ Dật Thìn, động thủ không phải là người của chúng ta.”
Nghe xong câu này, Hàn Dật Thìn thân thể rõ ràng cứng lại một chút, “ Em có ý gì? không phải người của chúng ta? “
“ Vâng, em lúc đó đang tìm lí do để xuống xe, còn chưa kịp thông báo cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/266183/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.