"Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, tôi đã quyết định không mua và tiến thẳng vào địa đồ tiếp theo. Tài nguyên trên đảo này quá thiếu thốn, tôi không muốn lãng phí thời gian ở nơi này. Tuy như vậy sẽ ổn thỏa hơn nhưng đôi khi, không phải lúc nào mạo hiểm cũng là chuyện xấu." Thật ra Dương Hoằng cũng không nói ra hết toàn bộ, anh ta đưa ra lựa chọn như thế bởi anh ta đã có con át chủ bài. Đương nhiên, anh ta sẽ không nói với người ngoài về điều này.
Biết lựa chọn rời đi của Dương Hoằng là một quyết định được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tuy trong lòng những người khác không nỡ nhưng ngoài miệng vẫn không thể nói lời ngăn cản: "Vậy khi nào thì anh đi?"
"Tối nay."
Mọi người lại im lặng.
Thế thì gấp quá, bọn họ có hơi không kịp chuẩn bị.
Thẩm Tiêu đứng dậy nhận lấy gạo thịt từ tay anh ta. Nói thật thì ở trên đảo lâu như thế, điều cô muốn nhất là được ăn một bát cơm thơm dẻo, lại kết hợp thêm một miếng thịt ba chỉ béo ngậy với nạc mỡ xen kẽ. Dương Hoằng có thể xài tích phân quý giá để mời những người chẳng biết sau này có còn gặp lại hay không một bữa cơm thế này, anh ta là một người tốt.
Có gạo có thịt, không khó để nấu được một bữa ra trò. Sau khi lấy vài ống trúc đem rửa sạch, Thẩm Tiêu vo gạo với nước sạch, cho thêm nước và một ít muối rồi đổ vào, sau đó dùng dây leo buộc chặt lại, đặt lên bếp lò đun.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-doi-khat-cau-sinh/948365/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.