Chương trước
Chương sau
Địa ngục căn bản không hề cho các cô cơ hội phá cục.
Lúc bọn họ chơi bút tiên là vào 12h đêm, thời gian lúc đó là đã qua rồi, cho dù Dung Âm phái Trương Mạn ra vào lúc Triệu Tiểu Hoa lần đầu hiện thân, thì cũng là chuyện vô ích.
Nữ quỷ áo trắng to lớn bao phủ cả phía trên trường học, cô ta cười toét khóe miệng thê thảm, không ngừng vung vẫy cây kéo trong tay, giống như là cắt tỏi vậy mà cắt đứt người. Máu tươi nhỏ xuống từ khóe miệng xé rách của cô ta, bởi vì được phóng đại gấp mấy lần, cả bầu trời đều giống như là rơi mưa máu.
Dung Âm ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh trăng màu máu chân trời.
Ánh trăng máu đó treo ở chân trời xa xôi, đúng lúc đan xen lên tóc của nữ quỷ, giống như là đồ trang sức quỷ dị. Tầm mắt của cô thuận theo tóc của nữ quỷ nhìn xuống, nhìn thấy đôi mắt trợn trắng cực to.
Cô bỗng nhiên nhớ đến mộng cảnh lần thứ hai của cô.
Triệu Tiểu Hoa hồi tưởng lại ký ức của cô, khiến cô quay trở về lúc ban đầu giết chết các bạn học, cô còn chưa động thủ, thì cô ta lại cầm lấy cây kéo, giết sạch hết tất cả mọi người.
Lúc đó cô hỏi cô ta rốt cuộc muốn gì, cô ta im lặng nói ra hai chữ.
Cuối cùng cô cũng biết cô ta nói gì rồi.
Đáng tiếc.
Thật là đáng tiếc.
Nếu như bọn họ gặp nhau sớm, có lẽ có thể an ủi được đối phương. Nếu như cô sớm xuất hiện một chút, giết sạch mấy người này, sự việc cũng sẽ không phát triển đến mức này.
Sinh viên hiện nay từ nhỏ đã tiếp thu chủ nghĩa vô thần và giáo dục khoa học, lúc phụ nữ rách miệng vừa xuất hiện, bọn họ đều không nghĩ tới hướng quỷ quái, còn cho rằng đây là kỹ thuật lập thể ảnh xạ mới nghiên cứu ra được trường học biểu diễn, rất nhiều sinh viên đều tiến gần đến vùng lân cận vây xem.
Cho đến khi người bên cạnh bị chặn ngang cắt đứt, nửa đoạn thân thể trước còn có thể có năng lực phản xạ đang bò trên đất, kéo ra con đường đẫm máu, lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng ở bên tai, bọn họ mới ý thức được nguy hiểm, kêu cha gọi mẹ mà chạy tán loạn xung quanh.
Có người thậm chí còn báo cảnh sát, cũng không biết có hữu dụng hay không.
Cửa lớn của trường học thiết lập trạm thu lệ phí đậu xe, xe tiến vào trong trường học đều phải thông qua lan can có hoa văn đỏ trắng kia, bây giờ có rất nhiều xe đều bị kẹt ở cửa lớn, còn xảy ra tai nạn xe cộ.
Mấy chiếc xe chen chúc ở cửa, bên trong không ra ngoài được, bên ngoài vào không được.
Ngụy Hiên lái xe mô tô, xông vào từ cửa nhỏ bên cạnh dành cho người đi bộ.
Trên mặt đất toàn bộ đều là thi thể máu chảy đầm đìa, những vết máu đó thậm chí nối liền với nhau, giống như là vừa trời mưa vậy, trên đất thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vũng nước màu máu. Tình cảnh này khiến Dung Âm nghĩ tới sau cơn mưa xuân, dưới cây dương rơi đầy sâu róm lông đỏ.
"Các người cuối cùng cũng quay lại rồi, chúng ta nên làm sao đây?"
Xe mô tô rất nhanh đậu ở dưới ký túc xá nữ sinh.
Dung Âm vừa chạm đất, thì nhìn thấy Ôn Nhã chạy tới.
Thiếu nữ này vốn dĩ thích cười lúc này sắc mặt ngưng trọng: "Vừa rồi tôi đã tìm kiếm ở gần đây, chính giữa sân thể dục nhìn thấy được ánh sáng thoát khỏi, nhưng ánh sáng là u ám, vẫn chưa được mở ra, e là phải đợi đến khi chúng ta giết phụ nữ rách miệng to lớn này mới được."
Nói rồi, Ôn Nhã đau đầu nâng trán: "Tin tốt là phụ nữ rách miệng bây giờ công kích không phân biệt, chúng ta có thể đi khắp nơi, tin xấu là tôi vừa rồi đi hỏi ông bác kia, trong đạo cụ của ông ấy cũng không có thứ có thể khắc chế được quỷ, chúng ta nên làm sao đây, mù quáng xông lên sao?"
Dung Âm lấy ngọc bình an ra, giọng nói xé rách không khí từ phía sau mấy người truyền ra.
"Mau tránh ra!"
Cây kéo khép lại, giống như là dao găm to lớn vô cùng sắc bén.
Tốc độ nhanh như vậy, trong ba người chỉ có Ngụy Hiên phản ứng kịp thời, anh đẩy Ôn Nhã đến bên cạnh, ôm Dung Âm lăn ra ngoài mấy mét. Cửa ký túc xá được đặt thùng rác kim loại da xanh, thùng rác là hình tứ phương, lưng của thanh niên trực tiếp đụng vào phần góc cạnh.
Tốc độ của Ngụy Hiên rất nhanh, quán tính của hai người cũng rất lớn, lúc anh đụng vào thùng rác, Dung Âm được anh ôm ở trong lòng lăn ra ở hướng ngược lại.
Mặt đất đường nhựa làm trầy xước cánh tay của Dung Âm, nhưng phần đau đớn này lại không có hấp dẫn lực chú ý của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn nữ quỷ không ngừng giết chóc, khẽ mím môi.
Màu đỏ tươi chậm rãi dâng lên từ phía sau cô.
Tóc dài đen nhánh dính máu, áo dính đầy máu, khuôn mặt trắng bệch phủ đầy vết kim may khâu vá, Trương Mạn cuối cùng cũng được Dung Âm triệu hoán ra ngoài.
Thân hình của Trương Mạn càng biến càng lớn giữa không trung, cuối cùng biến thành kích cỡ to lớn như nữ quỷ rách miệng, cô dùng đôi mắt khủng bố chỉ có con ngươi đối diện với tròng mắt trắng bệch của phụ nữ rách miệng, chậm rãi toét khóe miệng.
Cả khuôn mặt của cô đều bị dùng dao tàn nhẫn cắt qua, thuận theo cử động của khóe miệng, kim chỉ khắp nơi đứt ra. Trong lúc nhất thời, mấy khối da thịt trên mặt cô lần lượt rơi xuống, lộ ra thịt đỏ tươi bên trong.
Khuôn mặt máu me đầm đìa, áo dính đầy máu, thoạt nhìn còn khủng bố hơn phụ nữ rách miệng vài phần.
"Chẳng trách..."
Ngụy Hiên đứng dậy, đỡ Dung Âm đứng dậy.
"Chẳng trách cô nói vấn đề không lớn, cô cự nhiên thu phục được cô ta."
Dung Âm lướt nhìn tro bụi và đá vụn ở trên cánh tay: "Mau đi đến điểm sáng thoát khỏi đó đi."
Hai con nữ quỷ to lớn cắn xé lẫn nhau giữa không trung, thuận theo tình hình chiến đấu càng ngày càng mãnh liệt, bọn họ đều nhìn thấy điểm sáng màu tím ở trên sân thể dục dần dần sáng lên.
Thời gian chính là sinh mạng, mấy người không còn nói chuyện phiếm nữa, chạy về phía điểm sáng thoát khỏi.
Ngoại trừ khu vào cửa và sân bóng rổ bên ngoài có ngọn đèn chiếu sáng, toàn bộ bên trong sân thể dục là trống rỗng mà lại đen kịt, một người cũng không có. Trong bóng tối mông lung, điểm sáng thoát khỏi toả ra vầng sáng màu tím nhạt hiện ra vô cùng rõ nét.
Mấy người xác định rõ mục tiêu, nhanh chóng xông về phía điểm sáng.
Lúc cách điểm sáng khoảng chừng chỉ có mười mấy mét, Dung Âm bỗng nhiên cảm nhận được tim đập nhanh mãnh liệt.
Cô quay đầu lại, phát hiện nữ quỷ rách miệng đang bị Trương Mạn nắm lấy hai vai, xé rách từ giữa cơ thể. Thân thể của cô ta bắt đầu rạn nứt từ lồng ngực, vết rách dần dần khuếch tán trên dưới hai bên, thân thể của cô ta cũng dần dần trở nên hư ảo.
Ngay lúc này, phụ nữ rách miệng bỗng nhiên xoay người lại, dùng hết sức lực cuối cùng quăng cây kéo về phía sân thể dục!
Cây kéo khí thế hừng hực phá vỡ không trung, thậm chí lưu lại dấu vết màu máu trên không trung, tia sáng lạnh lùng lấp lánh trước mặt Dung Âm càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn!
Cô sẽ chết.
Dung Âm không có bị sợ hãi khống chết, lúc nhìn thấy được hung khí, cô quay đầu liền chạy.
Nhưng dự cảm trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Tiếng động phá vỡ không khí phía sau càng ngày càng rõ, Dung Âm nhắm chặt mắt lại.
Phụt.
Cây kéo khép lại giống như lưỡi dao sắc bén xuyên thấu qua lồng ngực của Ngụy Hiên, mở ra lỗ máu hình bầu dục có đường kính khoảng 20cm trên cơ thể của anh. Cây kéo đó nghiêng ngả cắm trên mặt đất, anh bị treo ở phía trên, gian nan mà duy trì tư thế đứng thẳng.
Trong chớp mắt, anh đã đẩy cô ra.
"Này, thỏ con, đừng làm ra biểu cảm như tôi sắp chết rồi."
Máu từ khóe môi chảy ra, Ngụy Hiên có chút mệt mỏi mà mở mắt, nhìn Dung Âm đang đi về phía anh. Trong con mắt màu vàng nhạt tuôn ra cảm xúc dịu dàng chưa từng có, anh cố sức mà giơ tay lên, muốn như trước kia vậy xoa đầu cô, nhưng lại không giơ được đến độ cao như trước đó nữa.
"Lần này tôi thật đúng là lại không có tác dụng gì nữa rồi."
Anh khẽ cười nói, bỗng nhiên ho khụ lên: "Cũng may lúc cuối cùng bảo vệ được cô."
Lúc tay muốn rũ xuống, Dung Âm bỗng nhiên hơi ngồi xổm xuống, dùng đỉnh đầu đón lấy tay của anh.
"Suy đoán của tôi thật sự là chính xác không?"
Đỉnh đầu truyền đến cảm giác nhẹ nhàng vuốt ve, Dung Âm nhìn thanh niên đã không còn thể cứu được nữa: "Ngụy Hiên, tiến độ của anh thật sự đồng bộ với tôi sao?"
Ôn Nhã đã biến mất rồi, ngay cả ông bác trông cửa, cũng vừa mới từ bên cạnh bọn họ đi ngang qua, đi vào điểm sáng thoát khỏi. So với lúc nãy, màu sắc của điểm sáng đó đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, cũng không biết có biến mất hay không.
Nếu như biết mất thì, kết cục của người chơi sẽ như thế nào, ai cũng không biết.
"Yên tâm, tôi sẽ không gạt cô."
Ngụy Hiên dời tay đi, cánh tay vô lực mà trượt xuống từ đỉnh đầu của Dung Âm.
"Cô đã vượt ải rồi, mau rời khỏi đi, cô trở lại không gian, tôi cũng sẽ trở về."
"Nếu cô lề mề nữa, thì tôi sẽ đau chết đấy."
Dung Âm xoa nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út, xoay người chạy về phía điểm sáng.
[ Chúc mừng người chơi vượt ải phó bản: Phụ nữ rách miệng ]
[ Biểu hiện nổi bật: Thông qua mảnh vụn hóa thành manh mối ghép ra chân tướng năm đó, ở trong mộng cảnh thu được hảo cảm của tàn hồn Triệu Tiểu Hoa, thành công thoát khỏi lời nguyền phụ nữ rách miệng đã thành hình. ]
[ Danh hiệu đạt được: Đàn ông đều là móng heo lớn ]
[ Đánh giá vượt ải: A ]
[ Đạt được: Túi phúc lợi vượt ải, danh hiệu đặc biệt kích phát túi phúc lợi ]
Trở lại không gian, Dung Âm đứng ở trước sân, nhìn căn phòng cách đó không xa di mình tạo ra. Cho đến khi hai túi phúc lợi kèm theo hào quang màu tím nhạt xuất hiện trước sân, cô mới thu lại ánh mắt.
Lần này cô chỉ lấy được đánh giá A, nhưng mà túi phúc lợi vẫn là hai cái.
Túi phúc lợi vượt ải vẫn là rất mộc mạc, cô mở túi phúc lợi ra, phát hiện bên trong là trống rỗng.
[ Chúc mừng bạn mở ra vật phẩm: Loli không dễ chọc ]
[ Vật phẩm miêu tả: Con gái ra cửa bên ngoài phải bảo vệ tốt bản thân, cô gái yếu đuối luôn sẽ cho người xấu cảm giác dễ gây khó dễ, là thời điểm lấy giày ra hung hăng mà đánh mặt của bọn họ! Vật phẩm này sẽ nâng cao tố chất thân thể toàn diện của bạn, bạn cảm nhận được không? ]
Dung Âm nghe vậy, rũ mắt nắm thành nắm đấm.
Xác thực cảm thấy sức lực của bản thân lớn hơn so với ban đầu một chút, nhưng không có rất khoa trương.
Cho đến tận bây giờ trò chơi cô tiếp xúc đều là loại quỷ quái, thân thể yếu chút cũng không sao, nhưng nếu như gặp phải trò chơi loại vật lý, thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Phần thưởng lần này cải thiện thể chất ốm yếu của cô, cô rất hài lòng.
Túi phúc lợi còn lại là màu trắng, phía trên thêu lưới màu đen, trên lưới có một con nhện Jorō màu vàng sậm đang bò. Vẻ ngoài của túi phúc lợi này thoạt nhìn có chút quen thuộc, có chút giống như là túi phúc lợi cấp S của phó bản cô nàng nhền nhện.
Dung Âm mở túi phúc lợi ra, phát hiện túi phúc lợi này cũng là trống rỗng.
Không đúng, bên trong có đồ vật.
Một con nhện Jorō lớn bằng móng tay nhanh chóng chui ra từ trong túi, thuận theo đầu ngón tay của cô bò lên mu bàn tay của cô, cắn một ngụm, mu bàn tay của cô nhất thời dâng lên một chút ửng đỏ.
[ Chúc mừng bạn mở ra vật phẩm: Nụ hôn của cô nàng nhền nhện ]
[ Vật phẩm miêu tả: Mấy danh hiệu của bạn khiến cô nàng nhền nhện có hảo cảm với bạn, cô ấy dùng nụ hôn ban tặng cho bạn năng lực thần kỳ. Hai tay của bạn sẽ sở hữu năng lực hấp thụ vách tường, lúc cần thì có năng lực tự động khởi động, trong hoạt động leo núi, cô sẽ là ngôi sao lấp lánh nhất. ]
Danh hiệu?
Dung Âm hồi tưởng lại danh hiệu mình đạt được: Kẻ suy nghĩ bình tĩnh, áo bông nhỏ của lệ quỷ, máy hấp thu độ hảo cảm, đàn ông đều là móng heo lớn...
Xác thực là phù hợp với khẩu vị của cô nàng nhền nhện.
Trừ bỏ đi phần thưởng đã tiêu hao qua, trước mắt Dung Âm chỉ còn lại giày trượt ván và đá đánh lửa, cộng thêm phần thưởng đạt được của lần này, thoạt nhìn căn bản đều là thích hợp với loại trò chơi vật lý, liên tục bốn lần đều là trò chơi quỷ quái, chắc hẳn cô sẽ nhanh đến với loại vật lý rồi.
Bỏ phần thưởng vào trong túi, Dung Âm đi vào căn phòng của mình.
Lần này căn phòng của cô vô cùng yên tĩnh, tiếng động gì cũng không có.
Dung Âm đứng ở bên ngoài cửa phòng, mím môi vặn chốt cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.