Nhưng Quý Chẩn còn đơ hơn cả cô: “Mốt?”
Triệu Thủy Vô ý thức được mình lắm miệng, lấp liếm nói: “Không có gì, sao cơm hộp của em vẫn chưa ship đến thế? Quá giờ rồi mà.”
Vừa dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên, cứu cô khỏi cuộc trò chuyện kỳ lạ. Quý Chẩn mặc áo khoác, ngồi xuống bàn ăn, mở hộp cơm nóng hổi ra, cầm lấy đôi đũa mà Triệu Thủy Vô đưa cho. Cậu thực sự rất đói, ăn như hùm đổ đó.
“Ăn xong nhớ dọn rác bỏ vào túi ni lông, sáng mai ra ngoài thì xách đi vứt ở trạm rác bên phải dưới nhà. Nhớ làm bài tập và dọn bàn cà phê sau khi làm xong đấy.” Triệu Thủy Vô dựa vào bàn, càu nhàu sai việc cho cậu, “Tôi về phòng trước. Thời gian nghỉ ngơi của phụ nữ quý giá lắm.”
Thật ra bình thường lúc này cô vẫn sẽ co ro trên sô pha đọc sách, nhưng hiện tại sô pha đã bị cậu chiếm giữ, cô chỉ có thể trở về phòng đọc sách.
Triệu Thủy Vô đóng cửa lại, ngẫm nghĩ, vẫn nên khóa trái thì hơn.
Quý Chẩn làm bài xong, theo lời dặn dò của cô, vơ rác bỏ vào túi ni lông, buộc lại rồi đặt nó bên cửa. Cậu rửa mặt rồi đến gõ cửa phòng Triệu Thủy Vô, nhưng không có tiếng đáp lại. Cánh cửa đóng quá chắc, không có cách nào nhòm vào khe hở để biết đèn trong phòng còn sáng hay không.
“Tôi ngủ đây.” Cậu đành nói với bên trong, cũng không dám cao giọng, sợ gọi cô tỉnh giấc, “Ngủ ngon.”
Cậu lê bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-den-do/3282006/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.