Đối mặt với vẻ dại ra của cả đám, Giang Tà hỏi: “Sao thế?”
Nhóm bốn thanh niên tàn phế đáp lại bằng một nụ cười mỉm đầy lúng túng nhưng không thiếu phần lễ phép: Dù gì cũng là đại ca, thôi thì nể mặt chút vậy.
Hiếm khi Tạ Tịch lại không rủa thầm y, bởi vì cậu nghĩ có khi kỹ năng của X nhiều vô số kể thật.
Lần này Giang Tà không nói láo mà thực sự chỉ trần thuật lại một sự thật, đáng tiếc tất cả mọi người đều không tin.
Thời gian cho phép lựa chọn kỹ năng cũng có hạn, Giang Tà lưỡng lự nhìn kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm một hồi, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Không thể dùng thứ này, không phô bày ra được còn rất khó giải thích.
Nhỡ bạn nhỏ quay sang hỏi “Anh chọn mở kỹ năng nào thế?”, chả nhẽ y lại đáp là “Kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm của em với anh”?
Bạn nhỏ lại hỏi: “Anh vậy mà có thể nhìn ra tôi có bao nhiêu thiện cảm với anhi?”
Xoành xoạch, độ thiện cảm vất vả lắm mới tăng lên 365 vèo cái thêm dấu trừ đằng trước.
Hmm…
Giang Tà bình tĩnh tự an ủi mình, đàn ông chín chắn không cần xem độ thiện cảm, thế là y chọn đổi thứ khác.
Tạ Tịch hiếu kì hỏi: “Anh chọn gì vậy?”
Giang Tà không đáp lại, chỉ vươn tay lên nắm nhẹ giữa không trung như bắt lấy thứ gì đó, dùng hành động thay cho câu trả lời.
Ngón tay y bình thường thon dài thẳng tắp, dáng tay cũng đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dang-load/2495244/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.