Tròng mắt kia…
Thầy giáo cũng đeo kính áp tròng à? Còn đeo hai màu cợt nhả như thế… đúng là…
Quá lòe loẹt!
Tạ Tịch cúi đầu, chỉ hy vọng lúc giảng bài y đừng phát bệnh tuổi dậy thì.
May mà tiết học diễn ra rất bình thường, hơn nữa kỷ luật trong lớp cực kỳ tốt, đại khái là sức hút của thầy Giang quá lớn, mấy chị gái thường ngày thích chụp đầu to nhỏ bàn luận từ mỹ phẩm, phim Hàn đến mấy chương trình tạp kỹ giờ đều ngồi thẳng tắp, vô cùng nghiêm túc nghe giảng, thậm chí còn không cho phép mấy bạn nam xung quanh lén chơi game hoặc ngủ ngáy…
Bởi vì chất lượng buổi học cực tốt, tâm trạng Tạ Tịch sáng sủa hẳn, thành ra không mấy ghét bỏ thầy Giang lòa loẹt kia nữa.
Sau khi tan học, các bạn sinh viên đáng ra nên chạy ùa khỏi lớp như ong vỡ tổ lại tỏ vẻ hiếu học dị thường, tùy tiện tìm một vấn đề lên hỏi giảng viên.
Giáo sư Giang kia cũng không đơn giản, phỏng chừng đã từng trải nhiều, bắt gặp mấy vấn đề ngớ ngẩn của nữ sinh chỉ mỉm cười đáp lại: “Đến cả vấn đề này cũng không hiểu thì không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, em nhanh chóng đổi sang chuyên ngành khác đi.”
Bạn sinh viên nữ: “…”
Một câu thành công làm chùn bước chân không ít sinh viên nữ đang ngo ngoe rục rịch, dầu gì cũng phải dành thời gian cho những bạn học muốn hỏi vấn đề thực sự chứ.
Tạ Tịch có vài vấn đề muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dang-load/2495243/chuong-93.html