Sinh nhật Tạ Tịch là ngày 17 tháng 3, gần nửa tháng trước ngày đó Giang Tà đã bảo rằng: “Chờ sinh nhật tôi sẽ cho em một sự kinh ngạc.”
Trước kia Tạ Tịch chưa từng ăn sinh nhật bao giờ, cậu không thích sinh nhật, không thích hai chữ đó.
Sinh nhật là ngày mình sinh ra đời.
Thế nhưng trong một khoảng thời gian rất dài cậu đã hy vọng mình chưa từng được sinh ra.
Nếu cuộc sống mãi quẩn quanh sự cô độc và tẻ nhạt thì sống còn có ý nghĩa gì?
Tạ Tịch tìm không thấy giá trị mình chào đời cho nên chưa từng ăn sinh nhật, bởi vì khoảnh khắc đó chẳng đáng ăn mừng.
Hiện tại dĩ nhiên đã khác, cậu có Giang Tà, có mối ràng buộc, nhận được vô vàn ấm áp và có động lực để sống.
Cậu hy vọng cả hai có thể nắm tay nhau sống đến trọn đời.
Nghe Giang Tà nói vậy trong lòng Tạ Tịch vui lắm nhưng ngoài miệng lại vờ hỏi: “Kinh ngạc gì cơ? Đừng để đến lúc đó có mỗi kinh sợ đấy nhé?”
Giang Tà chữa lại: “Vậy thì cho em một niềm vui bất ngờ.”
Tạ Tịch thầm nghĩ: Với em anh chính là niềm vui bất ngờ.
Song cậu không dám nói thẳng ra miệng, không phải ngại mà vì càng nhân nhượng thì người kia càng được đà lấn tới, nếu cậu nói ra thật chỉ sợ đuôi y muốn vểnh lên tận trời, khỏi túm xuống dưới luôn.
Tạ Tịch mím môi cười: “Được rồi, em chờ niềm vui bất ngờ của thầy.”
Giang Tà hôn nhẹ lên khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dang-load/2495220/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.