Tôn Mục Thanh cho rằng gã dọa chưa đủ căng, bèn tiếp tục uy hiếp: “Cậu nghĩ tôi không dám phát tán ảnh chụp ra ngoài chắc?”
Tạ Tịch lạnh mặt bảo: “Tùy anh!” – Dứt lời xoay người bỏ đi.
Tôn Mục Thanh tức đến nổ phổi: “Cậu điên rồi! Ngay cả tiền đồ của mình cũng không cần nữa hả?”
Tiền đồ…
Sắc mặt Tạ Tịch trắng bệch nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Cậu vốn chẳng có gì nên cũng chẳng sợ bị mất đi.
Thôi học thì đã sao? Cậu vẫn sẽ nỗ lực học tập, tiếp tục cải thiện bản thân, đại học tất nhiên quan trọng nhưng đâu phải không lên được đại học thì cuộc đời cậu sẽ vứt đi.
Tóm lại… Cậu tuyết đối không cho loại người như Tôn Mục Thanh bất cứ cơ hội nào!
Tạ Tịch về nhà, lúc mở cửa ra, sống lưng vẫn luôn ưỡn thẳng đột nhiên sụp xuống.
Cậu dựa vào cửa, cảm thấy nhớ Giang Tà khôn xiết.
Chỉ muốn nhìn thấy y, nghe y nói, hôn y, biết y vẫn ở đây… ngay lúc này.
Tạ Tịch không hối hận vì quyết định của mình, trên thực tế từ khi quyết tâm sống chung với Giang Tà cậu đã chuẩn bị xong tâm lý đối mặt với hết thảy.
Thôi học có sá gì, giành được chỗ lợi cũng phải bỏ ra cái giá tương xứng, làm người không thể quá tham lam.
Tạ Tịch suy nghĩ rất rõ ràng nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Cậu đến cả đại học cũng không tốt nghiệp được vậy có xứng với chức danh giáo sư của Giang Tà không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dang-load/2495218/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.