Chương trước
Chương sau
 

 

Con chuột của Lục Cảnh Hà chần chờ ở phần tùy chọn phương thức thanh toán một hồi,  phát hiện không cách nào nạp tiền nổi, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Lục Cảnh Hà nghĩ ra một cách, hắn gọi ngay cho Tề Thụy.

Tề Thụy là hội viên VIP siêu cấp của P trạm, chắc chắn anh ta biết cách nạp tiền.

Thế nên hắn gửi tin nhắn cho Tề Thụy, kêu anh ấy mai tới đây một chuyến.

Tề Thụy nhanh chóng trả lời lại, Lục Cảnh Hà đọc được thì tắt máy, tắt luôn giao diện thanh toán rồi về trang chủ tìm tên Khương Ly, ngồi xem các video livestream chiếu lại của cậu.

 Xem tới đoạn Lục Dữ dùng đề thi tuyển đại học làm khó Khương Ly, bấy giờ Lục Cảnh Hà mới hiểu ra vì sao đối phương lại nói mình là tên gây sự. Xét về mặt nào đó mà nói, hai anh em nhà họ thật sự rất giống nhau, giống nhau đến bất ngờ.

Một video kéo dài những hai tiếng, Lục Cảnh Hà xem xong video đã hơn mười hai giờ khuya. Lúc này Khương Nhu Mễ đã sớm ngủ ngất trong lòng hắn, gió đêm có hơi buốt, hắn thuận tay vớ lấy cái chăn nhỏ rồi đắp cho nhóc mèo.

Lối sinh hoạt thường ngày của Lục Cảnh Hà rất quy củ, chưa bao giờ có thói quen thức đêm hay ngủ nướng. Ấy vậy hôm nay đêm đã khuya mà Lục Cảnh Hà vẫn chưa muốn đi ngủ, nhưng thói quen ngày thường vẫn đánh gục hắn.

Thôi, để mai xem tiếp.

Hắn nghĩ thầm, tắt máy tính rồi bế Khương Nhu Mễ về phòng ngủ.

Đèn hành lang lần lượt sáng lên, hắn chậm rãi đi tới, chưa bao giờ hắn thấy con đường này lạnh lẽo và dài đằng đẵng đến vậy.

Khương Nhu Mễ trong ngực hắn bật tỉnh, cái đầu ló khỏi chăn, kêu một tiếng làm nũng: “Meow”.

Tiếng kêu nho nhỏ xua tan đi cái lạnh đêm đen, Lục Cảnh Hà xoa đầu Khương Nhu Mễ, ôm nó về phòng.

. . . . . . . . . . . . . .  

Hôm sau, Tề Thụy ăn sáng xong là tới chỗ Lục Cảnh Hà ngay, có điều đường lên núi hơi xa nên đến nơi đã hơn mười giờ trưa.

Lúc ngang qua sân Tề Thụy trùng hợp gặp được dì Lan, anh cười chào hỏi rồi đi thẳng tới phòng sách. Chắc ngài Lục vẫn đang luyện chữ như mọi khi, dù sao nhiều năm qua rồi thói quen này vẫn chưa từng thay đổi.

Nói mới nhớ, mười giờ tối qua nhận được tin nhắn của ngài Lục khiến Tề Thụy vô cùng bất ngờ, với thói quen của ngài ấy, bình thường sau mười giờ tối sẽ chẳng bao giờ đi quấy rầy người khác.

Đúng thế, quấy rầy.

Trong mắt người ngủ sớm dậy sớm như Lục Cảnh Hà, cứ sau mười giờ tối mà liên hệ, bất kể nhắn tin hay gọi điện đều là tới quấy rầy phiền phức. Hắn không thích người ta quấy rầy mình, cũng không thích đi quấy rầy người khác.

Ngày mới theo Lục Cảnh Hà làm việc, Tề Thụy tận tâm thuyết phục hắn, rằng cuộc sống về đêm của mọi người thường từ mười giờ mới bắt đầu, rất náo nhiệt, không phiền phức chút nào hết. Đương nhiên những lời lẽ đó không thuyết phục nổi Lục Cảnh Hà.

Tề Thụy đi thẳng vào trong, trước khi bước vào phòng khách, anh ta ngó mắt qua cửa sổ, ấy thế mà chỗ bàn luyện chữ lại không thấy bóng dáng Lục Cảnh Hà đâu.

Tề Thụy thắc mắc, nhanh chân bước vào phòng, bỗng nhiên nghe được một giọng nữ.

Có . . . có phụ nữ ở đây?

Tề Thụy khựng bước, anh kinh ngạc hồi lâu bởi thật sự chưa bao giờ ngài Lục cho khách nữ tới đây hết.

Trong lúc anh ta đang thắc mắc, bên trong truyền tới tiếng Lục Cảnh Hà: “Ai ở đó?”

Tề Thụy vội vàng bước vào: “Ngài Lục, là tôi.”

Anh ta bước vào, lúc này mới phát hiện trong phòng chỉ có mỗi Lục Cảnh Hà, giọng nữ vừa rồi chỉ đang phát ra từ máy tính trước mặt hắn mà thôi. Tuy không có khách nữ nhưng chuyện mới sáng sớm Lục Cảnh Hà đã lên mạng cũng khiến Tề Thụy rất bất ngờ rồi, hơn nữa giọng nữ kia có chút quen tai . . .

Lục Cảnh Hà thư thái nằm trên ghế dựa, thấy anh ta tiến vào, ngẩng đầu thuận miệng nói: “Anh lại đây.”

“Vâng.” Tề Thụy lại gần, hóa ra Lục Cảnh Hà đang xem livestream.



Không, phải nói là xem chiếu lại.

Là video chiếu lại buổi livestream của streamer Giang Trì Lục Tiêu kia từ mấy hôm trước, ngài Lục xem nghiêm túc tới mức sắp lấy giấy bút nghe giảng và học cùng các học sinh cấp ba luôn rồi.

Bất chợt Tề Thụy có hơi thắc mắc, hôm qua anh ta cũng tới xem livestream của cô gái Giang Trì Lục Tiêu này, biết đối phương chỉ giảng dạy các dạng đề ở cấp hai và cấp ba là chủ yếu. Nói Lục Cảnh Hà hứng thú với mấy đề bài này thì vô lý quá, phải biết rằng tháng ba năm nay ngài ấy được đặc cách mời tới làm giám khảo ra đề cho kỳ thi toán đại học cấp quốc gia năm nay đó. Nghĩ ngược nghĩ xuôi mãi vẫn thấy điều này thực sự rất bất thường.

Nhưng nếu không phải hứng thú với đề bài, chẳng lẽ hứng thú với . . .

Ánh mắt Tề Thụy dừng trên khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của nữ streamer kia, lại liên tưởng tới phản ứng đêm đó khi mình cho ngài Lục xem livestream. Hình như . . . anh ta nhận ra điều gì đó rồi.

Ngay lập tức anh ta tự phủ định ý nghĩ của mình, ngài Lục là người thế nào chứ? Thanh tâm quả dục, liêm chính ngay thẳng, có bao giờ chịu động phàm tâm đâu?

Ừm đúng thế, không thể nào! Nghe đồn suốt ba mươi năm qua ngài Lục đã có nổi đối tượng nào đâu . . .

Tề Thụy nghĩ vậy, gật gật đầu rồi lên tiếng hỏi: “Chào buổi sáng ngài Lục, ngài gọi tôi tới đây là có chuyện gì phân phó phải không?”

“Chờ tôi chút.”

Lục Cảnh Hà ngồi thẳng người, tạm dừng video rồi xoay màn hình cho Tề Thụy xem: “Trợ lý Tề, anh có Alipay không?”

Tề Thụy không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, sửng sốt một hồi: “Có chứ.”

Lục Cảnh Hà: “Ví điện tử thì sao?”

“Có luôn.” Tề Thụy không biết sao tự nhiên hắn hỏi nhưng vẫn đáp lời.

“Ví điện tử của anh còn tiền không?” Lục Cảnh Hà hỏi tiếp.

“Còn ạ.”

Tề Thụy đáp, thời đại bây giờ internet phủ sóng khắp nơi nên việc thanh toán trực tiếp vô cùng phổ biến, giờ ra chợ mua rau cũng phải kè kè cái điện thoại bên người để tả tiêng ấy chứ. Lúc nào trong tài khoản của Tề Thụy cũng có một chút tiền dự phòng, tuy không nhiều nhưng cũng đủ dùng.

Chỉ là không biết ngài Lục đột nhiên hỏi chuyện này làm gì, nhớ trước đây anh cũng từng hỏi xem ngài ấy có cần lập vài cái tài khoản ngân hàng điện tử không, ngài ấy nhất quyết từ chối cơ mà.

Nghe Tề Thụy đáp “Có”, Lục Cảnh Hà vừa lòng gật đầu, sau đó chuyển tới trang thanh toán: “Phiền anh thanh toán giúp tôi.”

“Vâng.” Tề Thụy ngồi xuống cạnh hắn, chuẩn bị giúp hắn nạp tiền, tay vừa đụng vào chuột chợt khựng lại, tầm mắt kinh ngạc nhìn trang thanh toán.

 —— Phí tài khoản hội viên P trạm hạng VIP hoàng kim thường niên.

Phí . . . phí . . . phí . . . phí thường niên hội viên VIP P trạm! ! ! !?

Tề Thụy tưởng mình đọc nhầm, anh ta chăm chú đọc lại từng chữ mới chắc chắn mắt mình vẫn rất sáng. Không thể tin nổi, Tề Thụy quay sang hỏi Lục Cảnh Hà lần nữa cho chắc: “Ngài, ngài, ngài Lục, ngài muốn mua tài khoản . . .”

Lục Cảnh Hà: “Có vấn đề gì không?”

Đương nhiên là có vấn đề! ! Bình thường ngài chỉ xem phim tài liệu, xem hát hí kịch các thứ, hôm nay đột nhiên lại muốn mua tài khoản VIP xem livestream, đã thế còn là bậc hoàng kim, sao không có vấn đề cho được!?

Nội tâm Tề Thụy rít gào nhưng ngoài mặt một chữ cũng không dám phun, dù sao thì đối phương cũng là sếp mình, cơm no áo ấm phụ thuộc vào sếp hết đó.

“Không có gì!” Tề Thụy nghiêm túc gật đầu: “P trạm là một nền tảng tốt, sự lựa chọn của ngài rất chính xác đó.”

“Ừm.” Lục Cảnh Hà hất cằm, ý bảo anh ta làm việc nhanh lên.

Tề Thụy nhanh nhẹn giúp hắn thanh toán, sau khi thanh toán thành công, giao diện lại trở về trang chủ P trạm.

—— Hệ thống thông báo: Chào mừng hội viên VIP hoàng kim Lu, hoan nghênh ngài gia nhập đại gia đình của chúng ta, niềm vui của ngài chính là động lực của chúng tôi, hãy tận hưởng các đặc quyền của tài khoản VIP hoàng kim nhé ~

Tề Thụy đang định đóng thông báo hệ thống, chợt đọc tên nick của Lục Cảnh Hà, con chuột bỗng dưng khựng lại, sao cứ thấy cái tên này quen quen?

“Sao thế?” Lục Cảnh Hà thấy anh ta không nhúc nhích nên tưởng rằng thanh toán không thành công: “Không được à?



“Không phải thế ạ . . .” Tề Thụy đáp: “Có điều tôi thấy cái tên này có hơi quen mắt, hình như tôi từng thấy ở đâu rồi . . .”

Đang nói, Tề Thụy bỗng nhiên khựng lại, trong đầu nhớ tới livestream đêm qua. Đây là người đã đăng đề thi đại học tới gây sự với streamer! ! !

Tề Thụy quay sang hỏi Lục Cảnh Hà: “Ngài Lục, hôm qua người đăng đề là ngài à!?”

“Ừm.” Lục Cảnh Hà bình tĩnh nhìn Tề Thụy, thản nhiên hỏi: “Sao nào? Anh muốn hành hung đầu chó của tôi à!?”

Giọng điệu Lục Cảnh Hà vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, thậm chí âm điệu không tăng chút nào nhưng Tề Thụy vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình khiến anh ta nghẹt thở, mồ hôi lạnh toát tứ tung.

Tối qua anh ta vừa nói gì?

【 Tề Thiên Đại Thụy: Thằng cu vừa đăng đề lại đây anh bảo, anh khuyên chú làm người đi! ! /Meme hành hung đầu chó nhà cậu/ 】

Nhớ lại những lời mình từng nói, Tề Thụy chuẩn bị sẵn tinh thần lấy cái chết đền tội luôn rồi, anh ta khóc không ra nước mắt, rưng rưng nhìn Lục Cảnh Hà: “. . . Ngài Lục, ngài đánh đầu chó của tôi đi, tôi hứa không đánh lại đâu!”

“Anh?” Lục Cảnh Hà bật cười, hoàn toàn không để Tề Thụy trong mắt: “Nếu tôi muốn đánh anh thật thì anh cũng đánh không lại.”

Chuyện này là sự thật, Tề Thụy còn nhớ vài năm về trước, khi anh ta mới theo ngài Lục chưa được bao lâu, vào một đêm nọ, không biết đâu ra vài tên trộm đột nhập vào tứ hợp viện nơi Lục Cảnh Hà ở. Thấy nơi này thanh tịnh, hơn nữa có nhiều bảo vật quý giá, chúng nổi lòng tham cướp bóc, cuối cùng bị ngài Lục đánh cho ngã vật ra đất.

Lúc ấy Tề Thụy bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai của mấy tên trộm, anh ta vội chạy ra ngoài, mới ra đã thấy dưới đất cả đám người nằm rạp rên la, mỗi Lục Cảnh Hà đứng thẳng. Hắn chỉ đứng cạnh, lạnh lùng nói với anh ta: “Quăng hết ra ngoài.”

Hình ảnh Lục Cảnh Hà đứng dưới ánh trăng, bình tĩnh tới mức Tề Thụy cũng sợ lây.

“Ngài Lục, tôi sai rồi.” Tề Thụy tìm đường sống trong cõi chết: “Lúc đó tôi không biết là ngài, nhất thời độc miệng nói vậy. Mong ngài thứ lỗi cho tôi, tôi xin chịu phạt ạ.”

Lúc đó Tề Thụy xem livestream căn bản không biết đối phương lại là Lục Cảnh Hà.

Trong ấn tượng của anh ta, ngài Lục có bao giờ lãng phí thời gian vào mấy trò vô bổ như livestream đâu. Giờ cẩn thận ngẫm lại mới nhớ, cái phong cách xin lỗi nghiêm túc đó rất riêng, không phải ngài Lục chứ còn ai vào đây?

Lục Cảnh Hà không so đo với anh ta làm gì, chỉ tiện đường nhắc vậy thôi: “Không có lần sau.”

“Đương nhiên rồi.” Tề Thụy thành khẩn nhận lỗi, xong lại hỏi: “Ngài Lục, tài khoản thành viên VIP của ngài đã có, giờ ngài có muốn thử luôn không?”

Tề Thụy thấy Lục Cảnh Hà mới xem tới video của buổi livestream thứ ba, vẫn còn một vài tập nữa, xem hết ngày chưa chắc đã xong.

“Lát nữa xem.” Lục Cảnh Hà nói: “Giúp tôi nạp phí.”

“Được!” Xét thấy Lục Cảnh Hà dùng tài khoản mình khen thưởng hơn mười hai ngàn tệ. Lần này thì Tề Thụy không bất ngờ nữa rồi, anh ta nhanh nhẹn vào phần nạp tiền, vừa làm vừa hỏi: “Ngài Lục, ngài muốn nạp bao nhiêu?”

“Hử?” Lục Cảnh Hà không quen với nền tảng livestream này cho lắm, nhưng hắn cũng hiểu biết sơ sơ về bảng xếp hạng khen thưởng trong phòng Giang Trì Lục Tiêu kia, nói: “Nạp một trăm vạn trước đã.”

Hết lại nạp tiếp, Lục Cảnh Hà tính toán thế đấy.

“. . .” Tề Thụy tưởng mình nghe nhầm, tay nắm con chuột run bần bật: “Nạp . . . bao nhiêu ạ?”

“Một trăm vạn.”

Tề Thụy câm lặng, ngượng ngùng lên tiếng: “Ngài Lục, rất xin lỗi . . . tài khoản của tôi không đủ một trăm vạn đâu.”

Lục Cảnh Hà nghe vậy nghi ngờ nhìn anh ta: “Không phải anh vừa nói anh có tiền sao?”

Tề Thụy: “. . .”

Thật hổ thẹn, dân chúng bần cùng như tôi sao giống nhà giàu các anh được cơ chứ! ! !?

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.