Nguyên đế uy nghiêm nhìn thẳng xuống Tiêu Khải Hành bên dưới.
Hai cha con cùng sống trong hoàng cung, ấy vậy suốt mười năm chưa từng gặp nhau lấy một lần. Trong trí nhớ của hai người đã sớm chẳng còn chút ấn tượng về đối phương gì, một người đã trưởng thành, còn người kia đã già rồi.
Năm tháng như cái búng tay, nói mười năm, tưởng chừng rất dài mà cũng lại rất ngắn.
Cho dù Nguyên đế đã nghỉ ngơi nhưng tinh thần vẫn chưa khá lên chút nào, ông ngắm nhìn Tiêu Khải Hành, hơi sửng sốt một hồi rồi chăm chăm nhìn kĩ hơn, như thể cố gắng tìm chút bóng hình thiếu niên năm đó.
Đáng tiếc, ông thất bại.
Thiếu niên kinh tài tuyệt diễm ngày nào đã chẳng còn, dường như góc cạnh sắc nhọn ngày nào dần bị thời gian mài mòn, chậm rãi lột xác thành một thanh niên trầm ổn khó dò như hôm nay.
Tiêu Khải Hành ngồi đối diện Nguyên đế, chậm rãi nâng tay rồi hơi cúi đầu hành lễ: “Nhi thần Tiêu Khải Hành, hôm nay may mắn được nhận ân điển của phụ hoàng, cho rời khỏi Thanh Hòa điện về Đông cung, nay tới tạ ơn. Chỉ có điều hai chân không tiện, không thể quỳ hành lệ với phụ hoàng, kính mong phụ hoàng thứ tội.
Hai chân hắn có tật, không thể hành lễ, Khương Ly thì không được đặc cách, chỉ có thể uốn gối quỳ bên cạnh.
Nguyên đế nghe tâu, nhìn phần chân Tiêu Khải Hành rồi nói: “Miễn lễ.”
Tiêu Khải Hành: “Tạ ơn phụ hoàng.”
“Chân con sao rồi?” Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291191/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.