Tiêu Khải Hành ngẫm nghĩ, cũng đã được bốn năm kể từ ngày Khương Ly hầu hạ hắn đến nay.
Bốn năm, hơn một ngàn ngày.
Tiêu Khải Hành chợt nhận ra, bất tri bất giác Khương Ly đã bên cạnh hắn lâu đến vậy, lâu đến mức hắn đã quen mỗi sáng mở mắt phải thấy Khương Ly đầu tiên, cũng đã quen với việc ngày ngày Khương Ly tíu tít quấn lấy hắn không rời.
Bởi vậy nên khi Trịnh Dục ngỏ lời mượn Khương Ly, theo bản năng, hắn không hề muốn chút nào. Đã thế Trịnh Dục còn đệm thêm mấy câu “Bảo đảm nuôi trắng trẻo mập mạp”, chẳng lẽ mấy năm nay hắn bạc đãi Khương Ly rồi để cậu gầy đến vậy cơ à?
Nghĩ tới đây, Tiêu Khải Hành nhìn sang chỗ Khương Ly, thấy cậu không biểu lộ cảm xúc như thể không hứng thú với đề nghị của Trịnh Dục.
Vạy mới khiến tâm trạng Tiêu Khải Hành khá hơn chút, nhưng Trịnh Dục vẫn chưa từ bỏ: “Hay là vậy đi, huynh đưa cậu ấy cho ta rồi ta tặng lại hai thuộc hạ giỏi giang sang, được không?”
Nghe thấy chữ “đưa”, Tiêu Khải Hành bất giác cau mày, Trịnh Dục nói như vậy chẳng khác nào coi Khương Ly như một món hàng, thích lấy thì lấy, thích vứt thì vứt.
Quả thực với thời xưa mà nói, hạ nhân không hề có nhân quyền, chỉ cần chủ vui thì có ném đi đâu cũng phải chịu. Nhưng hôm nay là Khương Ly, không hiểu sao Tiêu Khải Hành lại thấy khó chịu, hắn trầm mặt: “Không.”
Trịnh Dục tưởng hắn thấy ít, thương lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291186/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.