Tốc độ đọc vè nhịu của Khương Ly thực sự quá nhanh, Tiêu Khải Hành chưa kịp nghe ra vần điệu thế nào thì cậu đã đọc xong. Từ đầu tới cuối, Tiêu Khải Hành chỉ bắt kịp chữ “Tám” đầu tiên.
Khương Ly thấy hắn ngơ ngác, cậu thầm cười trộm: “Điện hạ, người thấy thú vị không? Nô tài đọc cho người thêm đoạn nữa nhé!”
“Khoan . . .” Tiêu Khải Hành chưa kịp cản đã thấy Khương Ly liên thanh nói:
“Quả nho xanh
Quả nho tím
Quả nho xanh là quả nho không tím,
Quả nho tím là quả nho không xanh.
Ăn nho không bỏ vỏ
Không ăn nho lại bỏ vỏ”.
Tiêu Khải Hành: “. . .” Kiếp trước cô nợ ngươi phải không?
Thấy Tiêu Khải Hành câm nín, Khương Ly nín cười đến run cả người, phải cố gắng tự véo đùi mới nhịn được: “Điện hạ, ngài còn muốn nghe nữa không?”
Tiêu Khải Hành sầm mặt, nếu nghe tiếp, sớm muộn gì hắn cũng bị cậu chọc cho tức chết. Tiêu Khải Hành quăng tập thơ lên bàn, nghiêm khắc dạy dỗ: “Học hành không thấy đâu, chỉ biết nghịch ngợm là giỏi.”
“Vè đọc nhịu mà, đâu có nghịch.” Khương Ly đoán cái tính hắn chỉ mạnh miệng vậy thôi, căn bản cậu không sợ chút nào, nhắc lại từng chữ một: “Vè, đọc, nhịu.”
“Ngươi!”
“Điện hạ!” Lúc này Triệu Thanh đột nhiên xông vào, bước chân y vội vàng dường như có chuyện gấp cần bẩm báo.
Khương Ly thức thời lui ra, tới cửa đột nhiên nghe tiếng Tiêu Khải Hành ra lệnh: “Đứng lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291183/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.