Hình Kha đứng dậy khỏi mặt đất nói: "Cậu không thấy đáng sợ à?"
Giang Vân Đình nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của anh ta nói: "So với chuyện cảm thấy sợ hãi mấy thứ này, tôi càng muốn biết rõ ràng mọi thứ."
Còn có, tại sao cậu lại bị đưa đến nơi này.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Hình Kha mới há miệng thở thì đã nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh.
"Ở bên ngoài hình như là của mấy người đến cùng chúng ta." Hình Kha chạy đến cửa xem xét rồi nói.
Giang Vân Đình nhùn về phía của gật đầu với anh ta.
Hình Kha thấy cậu đồng ý, mới mở cửa đi ra ngoài, vừa ra khỏi phòng đã cảm thấy sau cổ lạnh lẽo giống như có người ở trong bóng tối vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
Vừa nãy sau khi người kia kêu cứu trong hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân, giống y hệt âm thanh Hình Kha nghe thấy lúc mới gặp được thứ kia.
Anh ta muốn gọi người kia để cậu ta qua đây, nhưng nếu làm như vậy nhất định sẽ làm thứ kia đến càng nhanh.
Nhưng mà nếu không lên tiếng người kia sẽ không tìm được vị trí của bọn họ, lúc Hình Kha đang vắt óc suy nghĩ, một ánh đèn pin từ trong phòng chiếu ra ngoài.
Hình Kha loáng thoáng nghe được tiếng từ trong phòng truyền ra "vào đi" tiếng bước chân phía sau càng trở nên dồn dập.
Trong bóng tối, thính giác được phát huy đến mức tối đa, Hình Kha còn nghe được những âm thanh khác, lúc này hình như thứ kia đang kéo theo thứ gì đó làm bằng vải.
Vật đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-thuc-bat-dau/4798913/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.