"Manh mối vừa rồi đầu lăn xuống gầm giường Sàng Để, đúng lúc phòng này có một cái giường, có phải......"
Hình Kha nhớ tới manh mối vừa nãy bọn họ tìm thấy trên tường, liên tưởng đến chiếc giường trong căn phòng này,
"Đúng vậy." lần đầu tiên Giang Vân Đình trả lời câu hỏi của Hình Kha.
"Vậy chẳng phải nơi này càng nguy hiểm hơn à?" Hình Kha nói.
Anh ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
"Cái thứ vừa nãy, chưa chắc đã rời đi." Giang Vân Đình nhàn nhạt nói ra một câu càng làm anh ta cảm thấy sợ hơn.
Vừa nãy nhìn thấy đôi mắt trong bóng tối, hay cánh tay vươn ra từ khe hở của cửa hiện lên trong đầu anh ta, Hình Kha sợ tới mức phát run.
Nhìn chiếc giường trong góc phòng kia, chân như bị đóng đinh trên mặt đất.
Giang Vân Đình không rảnh để an ủi, cậu từ từ đến gần giường, dưới cái nhìn chăm chú của Hình Kha.
Hình Kha há miệng thở dốc, một câu cũng không dám nói, cũng không biết phải khuyên can như nào, dù sao, cậu cũng sẽ không nghe.
Lúc anh ta còn đang rối rắm, thấy Giang Vân Đình ngồi xổm cạnh giường, cầm đèn pin nhìn xung quanh.
"Cậu......"
Hình Kha cảm thấy Giang Vân Đình trước mặt mình không phải người bình thường.
Nếu là người khác gặp phải cảnh này, chắc chắc sẽ sợ tới mức không dám cử động, rõ ràng cậu ta biết giường của Sàng Để sẽ có thứ gì đó đáng sợ, vẫn không ngầm ngại tìm.
Hình Kha bị hành động này của cậu dọa tới mức không dám làm gì, đến khi thấy Giang Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-thuc-bat-dau/4798912/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.