Mấy ngày nay Tần Lạc ít xem tin tức, cũng không lên weibo, một lòng ở nhà học tập cùng làm bạn với Tiểu Tinh, nhưng Hoắc Kỷ Thành bởi vì bận rộn trên công việc mỗi ngày đều gần nửa đêm mới trở về.
“Đã về rồi!”
Trong phòng vang lên một giọng nữ dịu dàng, mặt mày Hoắc Kỷ Thành không tự giác nhu hòa đi rất nhiều: “Đánh thức em hả?”
Tần Lạc lắc đầu: “Em còn chưa ngủ.”
Hoắc Kỷ Thành không nhịn được trêu chọc nói: “Nhớ anh đến ngủ không được?”
Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Nhớ cái đầu anh! Em mới không nhớ anh!”
Nói xong, liền xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Hoắc Kỷ Thành lại từ phía sau lưng ôm lấy cô: “Là anh nói ngược, là anh quá nhớ em...”
Giọng anh trầm thấp từ tính đặc biệt say lòng người, hơn nữa ở trong bóng đêm như vậy.
Cả người Tần Lạc tê rần, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà, lỗ chân lông cũng mở ra...
Hoắc Kỷ Thành tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Tàm tạm, đều trong phạm vi anh có thể ứng phó, đừng lo lắng.”
Tần Lạc cũng biết mình ở phương diện này không giúp được gì cho ang: “A...... Vậy anh bận rộn nữa cũng cần phải đúng giờ ăn cơm.”
Hoắc Kỷ Thành chôn đầu ở cổ của cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt phát ra từ trên người nàng khí, chỉ cảm thấy mệt nữa cũng đáng được.
“Ừ, thân thể là tiền vốn cách mạng, anh sẽ không để cho mình mệt mỏi suy sụp.”
“Vậy anh nhanh đi rửa mặt, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tần Lạc không muốn hỏi anh quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844040/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.