Khí thế Tần Lạc rất mạnh mẽ, Đồng Ngữ Phỉ không kìm lòng được co rúm lại, còn không biết sống chết bỏ thêm một câu: “Vốn là thật sao!”
Trong nháy mắt, không khí quanh mình giống như hạ thấp xuống.
Tần Lạc lạnh giọng: “Nếu cô cảm thấy bây giờ tôi sống tốtlà được nhờ sự giúp đỡ của mẹ cô năm đó bán tôi, vậy tôi cũng có thể bắt chước sử dụng ở trên người cô, thế nào? Muốn thử không?”
Đồng Ngữ Phỉ không chút suy nghĩ cự tuyệt: “Em đang tốt lành làm gì phải thử làm chuyện này!”
Truyện cười! Coi cô ta như kẻ ngốc sao?
Cô với Tần Lạc cho đều bây giờ đều là cả hai nhìn ghét nhau, nếu vận mệnh mình nắm giữ trong tay chị ta, vậy nhất định sẽ rất thảm...
Cho nên, cô ta mới không cần đồng ý!
Tần Lạc nở nụ cười: “Tôi đang trưng cầu ý kiến của cô, cô cũng đã không đồng ý, năm đó mẹ cô từng trưng cầu ý kiến của tôi sao? Đồng Ngữ Phỉ, làm người không cần quá ích kỷ!”
Dừng một chút: “Mặt khác xin khuyên cô một câu, tôi đã không phải Tần Lạc năm đó, cuộc sống của tôi do bản thân tôi nắm trong tay, mặc dù tôi cũng không thích có thù tất báo, nhưng người ức hiếp tôi nhiều lần nên nhận được báo ứng thích hợp.”
Đồng Ngữ Phỉ bị cô làm cho một câu cũng không nói lên được, hôm nay đến đây vốn là muốn ầm ĩ long trời lở đất không bỏ qua, kết quả...
“Cút! Không cần xuất hiện ở cửa nhà tôi nữa! Cô không xứng!”
Lạnh lùng lỗ mãng nói những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844025/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.