Ban đêm, vùng ngoại ô trang viên rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiêng gió thổi động lá cây “xào xạc”, Tần Lạc có chút chịu không nổi bầu không khí ái muội này, giãy dụa chuẩn bị đứng dậy.
Lại ở trong cơn hoảng loạn ấn vào chỗ nào đó của anh.
“Hí!”
Hoắc Kỷ Thành nhịn đau không hô ra tiếng, phải biết rằng chỗ đó là bộ phận yếu ớt nhất của anh.
Mặt Tần Lạc trong nháy mắt đỏ rực, đều do đèn chỗ này quá tối!
Được rồi!
“Tôi muốn xuống!”
Cô đỏ mặt nũng nịu nói, cũng không muốn xảy ra bầu không khí xấu hổ nữa.
Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp từ tính chậm rãi mở miệng: “Càng muốn hôn em hơn.”
Sau đó, thì cúi đầu che miệng anh đào nhỏ của cô lại.
Giống như mỹ vị nếm thế nào cũng không đủ, chỉ hận không thể vẫn tiếp xuống.
Bỗng nhiên Tần Lạc cảm thấy hô hấp không thuận, có cảm giác sắp hít thở không thông, chỉ có thể liều mạng vỗ ngực cứng rắn của người đàn ông.
May mà Hoắc Kỷ Thành đúng lúc buông lỏng cô ra, răng môi vẫn lưu lại hương vị của anh, làm cô buồn bực: “Khốn khiếp! Ai cho phép anh hôn tôi? Anh không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Hoắc Kỷ Thành mặt dày nói: “Lạc Lạc, em không muốn thừa nhận, thật ra em vẫn có tình cảm với anh, chẳng qua tức giận lúc trước anh khiếm nhã chưa được em đồng ý đã để em sinh hạ Tiểu Tinh.”
Tần Lạc tức giận: “Anh ít cảm thấy bản thân tốt đẹp đi! Ai còn có tình cảm với anh?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844024/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.