Ngược lại Cố Nam Châu rất thẳng thắn: “Đúng, tôi thích Tần Lạc.”
Bùi Tử Ninh rất thích thành thực của anh, thích là thích, không thích chính là không thích, cũng không có gì cần thiết phải giấu.
Lập tức trêu ghẹo nói: “Chắc không phải cậu thầm mến Lạc Lạc chúng tôi từ thời trung học chứ?”
Cố Nam Châu nhếch môi: “Cô cảm thấy vậy sao?”
Dễ dàng vứt vấn đề một lần nữa cho Bùi Tử Ninh.
Bùi Tử Ninh không vướng mắc nhiều ở trên vấn đề này: “Ý của cậu là, mặc kệ Lạc Lạc từng xảy ra chuyện gì, thì cậu vẫn thích con người cậu ấy đúng không?”
Cố Nam Châu gật đầu: “Đương nhiên.”
Bùi Tử Ninh lần thứ hai nhìn anh một cái: “Ngày hôm qua di động của Lạc Lạc bị rơi hỏng ở hiện trường, vừa mới thay máy khác, số điện thoại không thay đổi.”
Nói đến đây, đã rất rõ ràng, cậu muốn đến thăm cô ấy thì tự mình liên hệ, tôi có thể giúp cũng chỉ có những thứ này.
Trong lòng Cố Nam Châu biết rõ: “Cảm ơn.”
Bùi Tử Ninh phóng khoáng khua tay: “Đều là bạn học cũ, nói cám ơn cái gì! Tôi còn bận việc!”
Không ngờ, một màn hai người đưng trên hành lang nói chuyện với nhau đúng lúc Bạch Trì Đình đi ngang qua nhìn thấy, anh ta vốn muốn tìm Bùi Tử Ninh tâm sự, kết quả mới vừa đi đến bộ phận khoa ngoại thì nghe ý tá bàn tán.
“Anh chàng đẹp trai vừa đến là bạn trai của bác sỹ Bùi thật sao?”
“Tôi cảm thấy đúng chín phần! Bác sỹ Bùi ưu tú như thế, với anh chàng đẹp trai kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844006/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.