Chương trước
Chương sau
Tống Tư Bạch với Đường Triều hàn huyên vài câu đơn giản thì cúp điện thoại, một người là không hy vọng em gái mình muội thích hoa hoa công tử giống như bạn tốt; còn một người luôncoi em gái của bạn tốtlàm em gái mà đối đãi, từ đầu đã không có suynghĩ đến phương diện khác.
Hai người tự nhiên ăn nhịp với nhau.
Cúp điện thoại, Đường Triều bấm điện thoại nội cho Tô Thần, đơn giản dặn dò một lần.
Tô Thần lên tiếng trả lời, trong lòng cảm thán: Xem ra Tống thiếu vừa mới gọi điện thoại cho ông chủ, nếu không thì, việc này tuyệt đối không có đường sống, chỉ có thể nói Tống tiểu thư có người anh tốt, nhất là anh hai cô ấy, nângtiêu chuẩn mặt mũilên!
Sau khi Tống Tư Kỳ biết được tin này hưng phấn không kềm chế được, mặc dù bắt đầu làm từmột chức vụ nhỏ, cô cũng rất vui vẻ!
Cô nhất định sẽ làm cho anh Đường Triều thích mình!
Mới vừa khởi động xe chuẩn bị rời khỏi đi tìm bạn tốt chúc mừng một chút, kết quả một chiếc xe thể thao Aston Martin màu xanh ngọc chạy như bay tiến vào, ánh đèn chói mắt thiếu chút nữa làm mù quáng mắt cô.
Cô thở hồng hộc xuống xe: “Này! Anh có biết lái xe không! Sao lái xe kiểu đó!”
Toàn thân người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đeo mắt kính gọng vạng, khuôn mặt bị che khuất một nửa, nhưng có thể nhìn ra tướng mạo khá tốt.
Chỉ là khí chất cả người quá mức cà lơ phất phơ cùng khoe khoang.
“Tiểu thư, rõ ràng là chính cô lái xe không chú ý, bây giờ lạiđổ trên đầu tôi? Chẳng phải cố ý lừa tôi sao?”
Tống Tư Kỳ thiếu chút nữa không bị lời của anh talàm cho tức chết: “Lừa anh? Anh cho rằng anh là cái gì? Đức hạnh này của anh làm bản cô nương rất chướng mắt!”
Khóe môi Đường Dục nhếch lên độ cong tà tứ: “Tính tình cô gái nhỏ bây giờ đều ngang ngược như vậy sao?”
Tống Tư Kỳ không chút khách khí đáp: “Với anh có quan hệ sao? Tránh ra! Chó ngoan không chắn đường!”
Đường Dục thiếu chút nữa không nói lên lời, khẩu khí không nhỏ a! Dám nói chuyện với anh như vậy? Phải biết rằngtừ trước đến nay Đường Dục anh đều là miếng mồi ngon của mọi phụ nữ, chỉ cần là phụ nữ thì không thể không nể mặt anh!
Cô gái nhỏ này thật đúng là
Lập tức tháo mắt kính xuống từng bước một tới gần cô, cho đến cô không đường thối lui dựa ở trên tường.
“Cô gái nhỏ, tính tình ngang quá cũng không tốt!”
Tống Tư Kỳ không dám tin trừng mắt với,tên vô lại này muốn làm gì?
Anh ta còn muốn dạy dỗ mình?
Anh ta cho rằng cô là rễ hành sao!
“Cút ngay! Tôi cảnh cáo anh! Cách xa tôi một chút! Nếu không tôi làm cho anh không có hoa quả ngon để ăn đâu!”
Tống Tư Kỳ ngang ngược kiêu ngạo nói, từ nhỏ đến lớn, cô là thiên kim tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo, nào có người dám đối xử với cô như vậy?
Đường Dục tà ác phả hơi ở trên mặt cô: “A...? Làm cho tôi không có hoa quả ngon để ăn sao?”
Tống Tư Kỳ xấu hổ giận dữ làm hai gò má đỏ bừng, cô còn chưa từng bị người đàn ông nàocợt nhả như vậy, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, nhưngĐường Dục vẫn muốn trêu đùa cô,không cho cô rời đi.
“Cút ngay!”
Trong con ngươi đen của Đường Dục lướt quaranh mãnh, đầu cúi thấp xuống muốn hôn Tống Tư Kỳ.
Trêu chọc em gái anh đi!
Tống Tư Kỳ bị chọc giận nhấc chân giẫm mạnh lên Đường Dục, cô đi giày cao gót gót giầy vừa vặn giẫm lên đầu ngón chân Đường Dục, Đường Dục đau đến nhe răng nhếch miệng, thiếu chút nữa té ngã trên đất...
Tống Tư Kỳ vội vàng thoát khỏi vòng vây của anh ta, không quên nói một câu khinh thường: “Đồ con rùa! Lần sau anh còn dám trêu chọc bản tiểu thư tôi cho anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Sau đó, vênh váo tự đắc xoay người đi.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất đau đến không đứng dậy được Đường Dục tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cô gái chết tiệt! Anh nhất định sẽđiều tra ra cô là ai, để cho cô hối hận đã làm chuyện hôm nay!
Hai người xem như đã hoàn toàn kết oán rồi!

****
Buổi chiều.
Chỗ ngồi gần cửa sổ trong quán cà phê, hai người phụ nữ mặt đối mặt mà ngồi.
Người phụ nữ đối diện ung dung quý phái, xem ra khoảng bốn mươi tuổi; một người phụ nữ khác trẻ tuổi hơn rất nhiều, vừa hai mươi.
“Dì Phương, người thật sự càng ngày càng trẻ, làn da so lần trước nhìn thấy người trắng hơn rất nhiều.” Giang Ánh Tuyết cố gắng hết sức khen.
Phương Lệ Hoa sờ sờ mặt mình, cười nói: “Nào có khoa trương như con nói? Dìvới mẹ con bằng tuổi nhau, bà ấy cũng còn rất trẻ!”
Giang Ánh Tuyết vội vàng nói: “Mẹ conphải nhiềuhơn vài tuổi, vàgià hơn so với dì.”
Phụ nữ thích nghe những thứ này nhất, Giang Ánh Tuyết tâng bốc rất khéo léo.
Phương Lệ Hoa tao nhã bưng cà phê lên uống một ngụm: “Bây giờ dì hối hận không sinh được con gái, vẫn là mẹ conmay mắn nhất, tất cả ba cô con gái đều hiếu thuận, không giống dì, mỗi ngày A Thành không có nhà, ài.”
Giang Ánh Tuyết nói tiếp: “Dì Phương, thật ra người khả dĩ coi con như con gái.”
Cô ta nói đươck một nửa thì dừng lại, chỉ vì nghĩ tới chuyện Hoắc Kỷ Thành nói chia tay với cô ta.
Hôm nay vốn cô ở nhà nghỉ ngơi, kết quả ngoài ý muốn nhận được điện thoại của mẹ chồng tương lai, thì không chút do dự ra ngoài.
Phương Lệ Hoa đương nhiên biết lời cô ta muốn nói lại thôi: “Ánh Tuyết, thật ra dì Phương vẫn coi con là con gái, cũng chỉ nhận định con là con dâu của dì Phương.”
Nghe nói như thế, trong lòng Giang Ánh Tuyết tràn đầy cảm động.
“Dì Phương, thật vậy không? Dì thật sự hi vọng con làm con dâu của người?”
“Đương nhiên rồi! Còn có ai thích hợp hơn so với con sao?”
Trong lòng Giang Ánh Tuyết lập tức vui mừng, có mẹ chồng tương lại ủng hộ, côliền có sực mạnh, chỉ là
“Dì Phương, nhưng anhKỷ Thành”
Dù sao Hoắc Kỷ Thành đã đề xuất chia tay với cô ta, nên cô ta vẫn không yên tâm
Phương Lệ Hoa cười dịu dàng: “Bên A Thành có dì đây! Mặc kệ nói như thế nào các con cũng đã có nhiều năm tình cảm, giữa người trẻ tuổi có mâu thuẫn gìthìphải cởi bỏ đúng lúc, cách thời gian càng lâu càngtrầm trọng.”
Giang Ánh Tuyết liên tục gật đầu: “Dì Phương nói rất đúng, nhưng Kỷ Thành rất lạnh nhạt với con, hơn nữa Tiểu Tinh cũng không thích con, con...”
Phương Lệ Hoa lại không cảm thấy đây là vấn đề: “Ánh Tuyết, thứ cho dì nói thật, con là thiếu hương vị phụ nữ, ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội lâu, người phụ nữ khó tránh khỏi trở nên có chút manh mẽ, phụ nữ như vậy đàn ông sẽ không thích, người đàn ông đều thích ngườinhỏ nhắn xinh xắn dựa vào, còn biết làm nũng.”
Dừng một chút: “Ở phương diện này, em gái con làm tốt hơn con, mặc dù dì chỉ gặp cô ta vài lần, nhưng từ ngôn ngữ cử chỉ của cô ta có thể nhìn ra cô ta là người phụ nữrất có tâm cơ biết lấy lòng đàn ông.”
Giang Ánh Tuyết có một cảm giác bị người ta nói toạc suy nghĩ, giọng hơi nghẹn ngào nói: “Dì Phương, dì nói không sai, em gái con ở phương diện thuần phục đàn ông quả thật lợi hại hơn so với con.”
Phương Lệ Hoa an ủi: “Thật ra phụ nữ trời sinh có những thứ này, nhưng phảixemcon có chút lòng vì người đàn ông mình yêu thương mà học tập không.”
Giang Ánh Tuyết nói: “Dì Phương, chỉ cần có thể gả cho Kỷ Thành, bảo con học cái gì con đều sẵn lòng.”
Lời của cô talàm cho Phương Lệ Hoa rất hài long: “Ừ, vậy thì nghe dì Phương, từ giờ trở đi phải thay đổi bản thân, không thểlàm nữ cường nhân, còn phải học làm một người phụ nữ dịu dàng.”
Giang Ánh Tuyết nhận chỉ dạy: “Dì Phương, con nhất định ghi nhớ lời người dạy bảo.”
*****
Bắc Kinh.
Tần Lạc tan làm trở về bất ngờ phát hiện cha con Hoắc Kỷ Thành với Hoắc Gia Tinh còn chưa đi, không khỏi hỏi Hoắc gia Tinh: “Tiểu Tinh, trưa em ăn cơm chưa?”
Hoắc Gia Tinh lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: “Vốn là không, nhưng bagọi đồ ăn mua ngoài.”
Tần Lạc nâng trán: “Sao không ra ngoài ăn?”
Hoắc gia Tinh nhìn thoáng qua ba, cắn môi: “Ba nói sau khi ra ngoài thì không có chìa khóa vào nhà.”
Tần Lạc nhất thời cảm thấy một loại ưu thương, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Hoắc Kỷ Thành khốn khiếp này định mang theo Tiểu Tinh ở lại trong nhà mình sao?
Không có chìa khóa thì không ra cửa?
Ha ha!
“Cho nên, ba em không chuẩn bị đi trở về sao?”
Hoắc Gia Tinh không có cách nào trả lời vấn đề này, lập tức quay đầu về phía ba: “Ba, chị hỏi ba không chuẩn bị đi trở về sao?”
Măt Tần Lạc đầy vạch đen.
Hoắc Kỷ Thành bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Tạm thời chưa định trở về.”
Tần Lạc vừa định nói tục thì nhịn xuống, đồ vô lại chết tiệt! Ngược lại anh nói như đương nhiên! Mình từ khi nào thì nói muốn thu nhận anh!
Vô sỉ!
Không biết xấu hổ!
Lập tức đi đến trước mặt Hoắc Kỷ Thành: “Thân là ông chủtập đoàn lớn, anh bỏ bê công việc như vậyđược sao?”
Cô cố gắng tìm từ uyển chuyển, là không muốn tạo thành ảnh hưởng không tôtd cho Tiểu Tinh.
Hoắc Kỷ Thànhlười nhác nhướng mày: “Thân là ông chủ, đều bày mưu nghĩ kế ở bên ngoài ngàn dặm, nếu mọi chuyện đều phải tự thân tự lực, anh đây nuôi nhiều người nhàn rỗi như vậy để làm gì?”
Tần Lạc hít một hơi thật sâu, đồ con rùa! Ngược lại anh nói đúng lý hợp tình!
“Cho một ông chủ lớn như anh hạ mình ở trong phòng nhỏ đơn sơ như vậy, thật đúng là uất ức cho anh rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.