Tần Lạc không vui trừng mắt với anh: “Hừ! Dựa vào cái gì tất cả phải nghe theo anh!”
Hoắc Kỷ Thành bá đạo tiến lên một bước ôm eo của cô: “Anh nói đúng, đương nhiên phải nghe anh.”
Tần Lạc nắm quả đấm nện anh, bây giờ anh chỉ biết khi dễ mình!
Biết rõ chân mình bị thương còn chưa khỏe hẳn, không thể tùy ý đẩy anh ra, thật sự là hơi quá đáng!
“Dù sao anh chính là điển hình chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!”
Tần Lạc buồn bực lên án.
Cô vừa dứt lời, đã bị giọng nói trẻ con của Tiểu Tinh nối tiếp: “Ba, ba ôm chị làm chuyện xấu hổ sao?”
Tần Lạc nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt...
Hoắc Kỷ Thành ho nhẹ một tiếng, không ngờ con trai nhanh như vậy đã trở lại: “Chị ngã sấp xuống, ba có lòng đỡ cô ấy.”
Hoắc Gia Tinh có vẻ đăm chiêu gật đầu: “Đúng rồi, vừa rồi chị nói chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn là có ý gì?”
Tần Lạc có một chút xấu hổ, này phải giải thích thế nào?
Một là đối với một bé trai năm tuổi...
“Ạch...”
Ngay lúc cô rầu rĩ, Hoắc Kỷ Thành mở miệng: “Tiểu Tinh, không phải mới vừa rồi con nói muốn nhặt vỏ ốc à? Ba cùng đi với con.”
Hoắc Gia Tinh không quên Tần Lạc: “Vậy còn chị?”
Tần Lạc nói tiếp: “Bác sỹ nói chị cần nghỉ ngơi, chị muốn đi nằm.”
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái: “Nằm lâu nghĩ xem muốn đi đâu thì gọi điện thoại cho anh.”
Tần Lạc gật đầu: “Ừ.”
Sau khi đợi hai ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1843950/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.