Mặc dù lời của Bùi Tử Ninh làm cho Hoắc Kỷ Thành có chút bất mãn, nhưng chú đến cô là bạn tốt nhất của Tần Lạc, thì không so đo với cô ấy.
Chỉ bình tĩnh nhìn người phụ nữ trong lòng: “Đừng ầm ĩ, sau khi trở về anh sẽ giải thích cho em nghe.”
Tần Lạc quay đầu đi: “Tôi không muốn nghe giải thích của anh.”
Lời Tử Ninh nói chính là lời trong lòng cô, cô ghét người đàn ông lúc nàonói lời ngon tiếng ngọt giải thích nhất, trước đi làm gì?
Nếu dám làm thì phải dám nhận không phải sao?
Thái độ Tần Lạc làm cho Hoắc Kỷ Thành rất phiền não, anh cho rằng mình đã ăn nói khép nép nói chuyện với cô, nhưng cô không nghe, còn giận dỗi vớianh...
Lập tức không quan tâm mạnh mẽ mang Tần Lạc đi, chân côvẫn chưa lành, hoàn toàn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặccho Hoắc Kỷ Thành bá đạo dẫn cô trở về.
Nhưng toàn bộ hành trình cô không để ý đến anh, không có bất kỳ ánh mắt trao đổi gì, coi anh như không khí.
Bùi Tử Ninh không thể nhìn bạn tốt uất ức, hơn nữa chuyện này là Hoắc KỷThành không đúng, coi như anh là nam thần không thể chạm đến thì thếnào, nguyên tắc sai lầm vẫn không thể phạm!
Hoắc Kỷ Thành mắtđiếc tai ngơ với lời của cô, chỉ bảo một người bên cạnh đưa cô về thànhphố A, còn mình với Tần Lạc ngồi máy bay riêng trở về.
...
Ngày trước, Tần Lạc vẫn có tâm tình thưởng thức máy bay riêng xa hoa, nhưnghôm nay vẻ mặt cô hoàn toàn mệt mỏi, hơn nữa Hoắc Kỷ Thành còn tách côvới Tử Ninh ra, nghĩ lại cũng vô cùng tức giận!
Sau khi máy bay cất cánh, Hoắc Kỷ Thành dịu dàng hỏi nói: “Muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt Tần Lạc đờ đẫn, ra vẻ không nghe.
Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Cho em một ly nước ấm?”
Tần Lạc vẫn không để ý tới, coi như anh không tồn tại.
Đáy mắt tức giận của Hoắc Kỷ Thành dần dần bay lên, dùng sức vặn cằm TầnLạc quà, khiến cho cô đối diện với mình, nhưng ánh mắt của cô không tậptrung, rất quật cường không nhìn anh...
“Tần Lạc, anh đã nói rồi, chuyện này chỉ là hiểu lầm, đừng náo loạn nữa!”
Sức lực của anh hơi lớn, cằm Tần Lạc có chút đau đớn, nhưng những thứ này cũng không so được đau khổ ở trong lòng cô, hiểu lầm?
Theo ý anh chỉ cần giải thích một câu “Hiểu lầm” mình nên tha thứ cho anh sao?
Rốt cuộc anh coi mình là ai hả? Nhớ đến thì trêu chọc sủng vật một cái,không biểu lộ quá nhiều cảm xúc? Muốn nhu thuận nghe lời?
Ha ha
Xin lỗi, cô thật sự không làm được!
Từ lúc mới bắt đầu cái cô muốn không chỉ những thứ này!
Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn càng lúc càng tức giận, lực ngón tay cũng từ từ tăng thêm: “Nói chuyện!”
Khóe môi Tần Lạc hiện lên nụ cười khổ, đáy mắt lạnh lẽo: “Trong lòng anh đãquyết định vợ mình là Giang Ánh Tuyết, từ lúc mới bắt đầu không nên đếntrêu chọc tôi! Tôi nghĩ đã từng nói với anh, nếu anh chỉ xem tôi là sủng vật tùy thời có thể trêu đùa, đó là mắt tôi bị mù! Xin Tứ thiếu ngàisớm buông tha tôi ra.”
Cô gằn từng tiếng không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt kiên định.
Đáy mắt rét lạnh của Hoắc Kỷ Thành hiện lên: “Anh với Giang Ánh Tuyết không phải như em nghĩ, anh không thể cưới cô ta, anh cũng không coi em làsủng vật.”
Tần Lạc mỉa mai cười lạnh: “Vậy phải cảm tạ Tứ thiếukhông coi tôi như sủng vật, chúng ta nên giải tán thì tốt hơn! Tôi chỉlà một người dân rất bình thường, không trèo cao với nổi con nhà giàunhư các người, hai lần sai lầm quả thật là mắt tôi bị mù, vẫn hi vọng Tứ thiếu giơ cao đánh khẽ buông tha tôi.”
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh như sương: “Nếu anh không buông tay?”
Tần Lạc hừ lạnh: “Tôi không phải là sủng vật của Tứ thiếu nuôi nhốt, tôi muốn đi đâu là tự do của tôi!”
Lời ngầm đó là: Anh không buông tay thì thế nào? Tôi có thể lựa chọn rời đi như cũ!
Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng: “Ngược lại em rất kiên cường!”
Tần Lạc quay mặt: “Đây là nguyên tắc ứng xử của tôi, tôi tầm thường, nhưngkhinh thường ở cùng những người phụ khác cùng chia sẻ một người đànông!”
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành thoáng chuyển biến tốt đẹp: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em!”
Từ đầu Tần Lạc không tin lí do thoái thác này của anh, cô cũng không vôkhuyên nổi nóng. Đồng thời, theo ý cô, giải thích của Hoắc Kỷ Thànhkhông co sức thuyết phục.
Nói chẳng khác nào chưa nói, hoàn toàn giống như miễn cưỡng bản thân.
Ha ha!
Mặc dù rơi vào trong tình yêu mình cũng không có thể ngu bị lời nói đườngmật của một người đàn ông hoa ngôn xảo ngữ làm cho hồ đồ, nên giữ vữngnguyên tắc cơ bản.
Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ, những câuanh nói là thật, nhưng Tần Lạc lại không tin, anh còn chưa từng giảithích với bất kỳ người phụ nữ nào nên khó tránh khỏi luống cuống.
Người xưa có câu thật là đúng: Chỉ phụ nữ với tiểu nhân là khó dạy!
Một khi người phụ nữ này nổi giận, quả thực giống như thay đổi bản thân.
Hoàn toàn không thể nói lý!
Nói sau, Hoắc Kỷ Thành với Tần Lạc tiện một đường không nói chuyện.
*****
Tập đoàn Đế An.
Tin Hoắc Kỷ Thành hai ngày liền không có ở đây đã truyền đến tai Hoắc CẩmDương, anh ta có chút buồn bực sau ngày đó chú ba vô cùng lo lắng sẽ điđâu, lại đi liền hai ngày không trở về.
Sau khi anh ta tìm nhiềucách hỏi thăm chỉ biết là phải đi công tác nơi khác, nhưng cụ thể phảiđi để làm gì cũng không rõ ràng lắm, miệng Trình Sâm giống như cái khóabền chắc nhất, cho dù ai cũng không cậy ra được, trừ khi chính anh ta tự nguyện nói.
Thăm dò không được anh ta chỉ có thể nhịn lòng hiếukỳ xuống, dù sao trước hai ngày trước hội nghị chú ba làm náo động, hung hăng đả kích ba, ngay cả bên ông nội cũng tuyên bố nghiêng về phía chúba.
Cục diện hiện giờ, anh ta chỉ có thể ổn định thế ngang bằng, không thể nóng vội.
Buổi tối sau khi cùng Giang Ánh Thần mây mưa một phen, hai người nằm ở trên giường thở phì phò, một lúc lâu mới bình phục lại.
Ngón tay thon dài của Giang Ánh Thần cố ý trêu chọc người đàn ông bên cạnh: “Ba anh thật sự muốn chúng ta nhanh có con hả?”
Hoắc Cẩm Dương gật đầu, trên trán anh ta còn có một chút mồ hôi: “Ba hi vọng chúng ta sớm ngày gạo nấu thành cơm, như vậy bên ông nội sẽ không ngăncản chúng ta kết hôn.”
Giang Ánh Thần cười duyên nằm úp sấp ởtrên người đàn ông: “Trong khoảng thời gian này chúng ta cũng ra sức,thật sự nếu không trúng, vậy sẽ là vấn đề của anh rồi.”
Hoắc Cẩm Dương lập tức không chịu: “Sao có thể là vấn đề của một mình anh?”
Giang Ánh Thần trừng mắt: “Không phải vấn đề của anh chẳng lẽ là em?”
Hoắc Cẩm Dương có chút sợ cô ta, ngược lại an ủi: “Ngoan, không có vấn đề, tháng sau liền biết kết quả.”
Ngón tay Giang Ánh Thần vô ý thức vẽ vòng: “Bây giờ không được thì đầu tiênchúng ta có thể làm cho em mang thai trước! Dù sao mục đích là kết hôn,chỉ cần khi kết hôn, khi nào thì sinh đứa bé thì do chúng ta tính.”
Hoắc Cẩm Dương vừa nghe, quả thật có lý: “Ừ! Chủ ý này không tệ!”
Được khích lệ nhất thời mặt mày Giang Ánh Thần hớn hở, ngón tay khẽ xoa mitâm của Hoắc Cẩm Dương: “Gần đây bên chú ba anh có động tĩnh gì không?”
Nhắc đến việc này, Hoắc Cẩm Dương lại nói: “Chú ba anh đã ra ngoài suốt cảhai ngày nay, ngày trước còn có thể hỏi thăm công việc của chú ấy, nhưng lần này đặc biệt kín, làm thế nào cũng không tìm hiểu được.”
Giang Ánh Thần thu hồi ngón tay: “Chẳng lẽ là đi làm chuyện gì không thể cho mọi người biết?”
Hoắc Cẩm Dương lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Giang Ánh Thần còn nói: “Có muốn em giúp anh tìm hiểu không? Có lẽ em có thể từ chỗ chị hai em nghe được một chút.”
Hoắc Cẩm Dương nghĩ: “Chỉ sợ chị hai em sẽ không lộ ra bất kỳ cái gì cho em? Chuyện lần trước cô ta cũng không có mắc mưu.”
Nói đến việc này, Giang Ánh Thần cũng một bụng tực giận: “Thật ra, về sauem phân tích, chắc đúng lúc là chú ba anh cho ta chị hai ăn định tâmhoàn, bằng không lấy hiểu biết của em với chị hai em, chị ta không cókhả năng không thể ảnh hưởng.”
Hoắc Cẩm Dương nheo mắt lại: “Bây giờ anh càng ngày càng không hiểu chú ba anh.”
Giang Ánh Thần cắn môi: “Quả thật không đơn giản! Nếu không dựa vào bà nộianh ở bên gối thổi gió ông nội anh cũng không được, không có một chútthủ đoạn sẽ không ngồi vững trên vị trí kia.”
Đương nhiên Hoắc Cẩm Dương hiểu rõ đạo lý này, mặc dù chú ba lớn hơn anh ta mấytuổi, nhưng từ nhỏ lỗ tai anh ta nghe nhiều nhất về chú ấy.
Bản lĩnh, thông minh, thiên tài!
Trò giỏi hơn thầy kế thừa đầu óc buôn bán của ông nội mà thắng được.
Từ nhỏ trong nhà chú ấy được khen ngợi rất nhiều, nhiều đến đếm không hết, nhiều đến lỗ tai anh ta nghe được còn dài hơn kén.
Cũng bởi vì như vậy, anh ta coi chú ba trở thành thần tượng, ba cũng vì thếmỗi ngày khiêm khắc với mình, mỗi ngày nhắc là con nhất định phải vượtqua chú ba con.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn anh ta đều chạy theo phía sau mông chú ba anh.
Thật là quá mệt mỏi!
Từ giờ trở đi, anh ta nhất định phải vượt qua chú ấy! Chỉ có như vậy, anhta mới được nhà họ Hoắc công nhận có năng lực – người nối nghiệp!