Buổi tối hôm sau.
Đứng ở cách xa cửa nhà đã lâu, trong lòng Tần Lạc rất phức tạp, không lâutrước kia, cái nhà này rõ ràng là của họ Tần, ông ngoại, bà ngoại và mẹđều ở đây...
Bây giờ, bọn họ đều đã mất, chỉ còn lại một mìnhmình, ba cũng không là người ba mình quen biết kia, giống như mình không phải con gái của ông.
Đưa tay lên, gõ cửa.
Nghênh đón cô là Đồng ngữ Phỉ, vẻ mặt cô ta nói cười ríu rít: “Chị, chị đã trở về, em với ba mẹ chờ đã lâu.”
Vẻ mặt mẹ kế Lý Thúy Như không cam lòng nói: “Để cho cả nhà chúng tôi chờmột mình cô, cũng không biết rốt cuộc cô lấy mặt mũi ở đâu ra! Vong ânphụ nghĩa gì đó!”
Đồng Thắng Lợi trừng mắt nhìn vợ một cái: “Hôm nay Tiểu Lạc rất không dễ dàng về nhà một chuyến, bà bớt tranh cãi cho tôi!”
Lý Thúy Như vốn còn muốn nói tiếp, kết quả cô gái liếc mắt ra hiệu cho bà ta, bà đành phải thôi.
Đồng Ngữ Phỉ giống như gái hồng lâu* (nghĩa là gái chuyên tiếp khách ở cácquán bar hiện nay)suy nghĩ đến cảm xúc của Tần Lạc: “Chị, mẹ em cũngđã lâu không gặp chị, nói chuyện ngay thẳng, chị đừng để trong lòng.”
Tần Lạc cười lạnh ra tiếng: “Ở đây không chào đón tôi, tôi cũng không lạ gì cái nhà này, các người tìm tôi đến cùng có chuyện gì, nói thẳng đi!”
Đồng Thắng Lợi vội vàng hoà giải: “Tiểu Lạc, con hiếm khi trở về một lần,đương nhiên phải ở nhà ở một đêm, phòng của con ở trên lầu đều đã dọndẹp xong.”
Tần Lạc lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1843926/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.