Không biết mình ngủ bao lâu, Tần Lạc mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà trắng bóng, cùng với hoàn cảnh xa lạ, cô chống tay chuẩn bị ngồi dậy, lại phát hiện mình đang bị truyền nước.
Hoảng hốt, Bùi Tử Ninh đẩy cửa vào .
"Lạc Lạc, cậu đã tỉnh rồi!"
"Mình ngủ bao lâu?"
"Những gì cậu nhớ đều là truyện của ngày hôm qua."
"Hả... Lâu như thế sao?"
Bùi Tử Ninh rửa cho cô một quả táo, "Trước lót bụng đã, <DDLQD.com>đợi tí nữa mình xuống căn tin mua cháo cho cậu."
Tần Lạc ngồi dậy, "Tử Ninh, ngày hôm qua đám phóng viên kia..."
Vẻ mặt Bùi Tử Ninh tức giận, "Nghĩ tới đám phóng viên kia đều cảm thấy tức, quả thực chính là vu oan giá họa! Lạc Lạc, vài ngày này cậu cứ ở nhà mình đi."
Tần Lạc lắc đầu, "Không có việc gì, đi quấy rầy chú dì cũng không tốt, hơn nữa năm nay em trai cậu thi vào trường cao đẳng, cần môi trường yên tĩnh
Bùi Tử Ninh thở dài, "Lạc Lạc cậu chỉ biết sợ phiền đến người khác, không phải là ba mẹ mình không biết cậu."
Tần Lạc vô ý thức kéo chăn đơn, "Mẹ mình còn một phòng nhỏ, mình có thể rời qua ở."
Bùi Tử Ninh giữ chặt cô, "Chuyển cái lông! Cậu đã quên phòng ở bây giờ của cậu làm sao có ư? Nếu không phải là học trưởng giúp chúng ta đánh thắng vụ kiện, thì mẹ kế kia đã ước gì cậu lưu lạc đầu đường."
Tần Lạc mím môi không nói gì, suy nghĩ dần dần bay xa, năm ấy mười lăm tuổi sau khi mẹ bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/140307/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.