Phùng Doãn Kha im bặt, đôi mắt vô hồn nhìn cô. Trịnh Hy lặng thinh, cô bất giác chạm tay vào môi mình. Cô vừa nói cái gì vậy??? 
"Ừ." Phùng Doãn Kha cười nhẹ "Anh không có quyền chất vấn em. Anh xin lỗi!" 
"Phùng Doãn Kha! Thật sự tôi..." 
"Em không cần giải thích." Hắn ngắt lời cô, cười cay đắng "Anh không muốn hiểu." 
"Anh..." Trịnh Hy tức muốn điên người! Cái thứ gì gọi là không muốn hiểu ở đây??? Cô nói một lả một, hai là hai, tại sao hắn cứ trưng cái bản mặt như cô cắm cái sừng một mét trên đầu hắn vậy??? Hả??? 
"Kệ anh thích nghĩ sao thì nghĩ, đi về nhà ngay cho tôi!" Cục nợ này tốt nhất nên khoá luôn ở trong nhà, lang thang cả ngày ngoài trời chỉ tổ phiền cô! 
"Trịnh Hy, em được lắm!" Phùng Doãn Kha bật cười. Cô gái này hay nhỉ? Đi bay nhảy bên ngoài, giờ còn đuổi hắn đi. Cô nghĩ hắn là ai vậy? Thú cưng của cô à? Cô đuổi là hắn phải đi sao? 
Chết tiệt, muốn tát hắn quá!!! Trịnh Hy chỉ hận không thể xông lên tát ba cái chết m* hắn đi! 
Hắn không nhúc nhích, đứng nhìn cô. Cô gái này thật chẳng biết coi ai ra gì. Hổ không gầm lại tưởng là hello kitty à? Xem ra không dạy dỗ lại cô, kẻo có ngày hắn bị cô chơi một vố, lúc đấy đã muộn rồi, hắn biết trách ai? 
"Về!" Hắn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi ra khỏi cái ngõ chật hẹp. 
"Phùng Doãn Kha! Buông tôi ra! Anh định làm cái quái gì vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479277/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.