"Sao em nghĩ vậy?"
"Anh sinh ra từ một vùng quê mà?" Cô nhướn mày "Mẹ anh từng trốn biệt trong một thời gian dài, không ai biết là ở đâu, là để sinh anh ra."
Trịnh Hy tiếp tục nói "Thời gian trùng khớp với thời gian anh lớn lên, năm anh 9 tuổi, Phùng gia đem anh về nuôi, mẹ anh chết vì bệnh?"
"Em biết?" Phùng Doãn Kha nhướn mày. Cô gật đầu
"Khi anh bước chân vào Trịnh gia, tôi phải điều tra thân thế anh chứ!"
"Tôi còn biết mẹ anh là kỹ nữ nữa kìa!" Cô cười nhạo báng. Phùng Doãn Kha nhíu mày. Cô ngả ngớn nói "Anh đầu thai tốt đấy, bao nhiêu người ăn nằm với mẹ anh mà anh lại mang dòng máu của Phùng gia!"
Hắn im bặt, cô ấy nói vậy là có ý gì?
Cô đẩy hắn lên, ngồi dậy, nhếch môi "Ảnh của mẹ anh kìa!"
Cô chỉ lên tấm ảnh nhỏ đặt trong góc bàn gỗ. Phùng Doãn Kha cảm thán "Em quan sát tốt đấy!"
"Con của một người phụ nữ ai cũng làm chồng được, anh cảm thấy thế nào?" Cô vuốt ve mặt hắn, tặc lưỡi "Anh không giống Phùng Doãn Lâm, chứng tỏ giống mẹ, bà ta coi bộ cũng có nhan sắc."
"Em nói cái gì?" Hắn thấp giọng xuống. Trịnh Hy rời giường, phủi quần áo "Anh nghĩ sao bắt tôi ở trong nhà của loại phụ nữ ấy? Có khi nào bà ta còn dân thêm đàn ông về nhà lăn lộn trên chiếc giường kia không!"
"Tôi đang thắc mắc không biết anh còn có người anh em cùng mẹ khác cha nào nữa không đấy!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479275/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.