Hắn ôm cô ngủ đến tận tối. Trịnh Hy vốn chẳng thể chợp mắt lại được. Hơi thở đều đều của hắn phả trên đỉnh đầu cô. Cô nằm yên bên cạnh hắn.
Hắn nói không sai, hiện tại cô chẳng có cơ hội nào để phản kháng lại lời hắn nói. Cô không có quyền lực nào để gân cổ lên đối đầu với hắn như trước.
Vậy giờ cô có thể làm gì chứ?
Trong khi sự sống chết của Phùng Doãn Kiệt chỉ tính từng ngày?
Cô biết hắn hận Phùng gia, tuy cô không thể hiểu được mối hận thù ấy như thế nào, gốc rễ ra làm sao. Nhưng xét về mặt khách quan, cô chẳng nói gì được hắn. Phải có lí do nên mới hận. Hận có thì phải trả. Cũng giống như cô thôi, nếu bây giờ cô có hận, chưa nói đến hận, chỉ ghét thôi, cô cũng đã muốn trừ khử đối phương rồi. Nên hắn muốn giết Phùng Doãn Kiệt cô hoàn toàn hiểu, và không cách nào bảo hắn dừng được.
Nhưng mà...
Nếu không nhờ hắn, cô hoàn toàn không thể cứu lấy anh ta, có khi còn nguy hiểm đến chính bản thân mình.
Tuy nhiên, cô không thể ngồi yên ở đây được. Đêm dài lắm mộng, cô phải tranh thủ thời gian hành động. Nguy hiểm thì sao chứ? Có đầu óc không phải để trưng!
"Ư..." Phùng Doãn Kha trở mình, sờ sờ bên cạnh, trống không.
Hắn giật nảy mình, choàng tỉnh. Cô ấy đâu rồi?
"Tỉnh rồi à?"
Trịnh Hy ngồi vắt chéo chân trên ghế, tay cầm chiếc khăn trắng lau mái tóc ướt sũng. Trên người cô quấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479106/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.