Chương trước
Chương sau
Đại Quân Thất Bại
Trịnh Cán nghe báo, biết chắc là Nguyễn Hữu Du chinh chiến ở tiền tuyến đã có tin tức gì đấy, bèn ngồi dậy ngay để Vương Liên bên cạnh và hai cung nữ giúp mặc lại y phục ngay ngắn, quay sang hỏi:
"Mau đọc cho trẫm nghe!"
Tiểu Thuận Tử không dám chậm trễ, cẩn thận mở chiến báo được niêm phong bằng sáp ong, lớn giọng đọc:
"Muôn tâu Hoàng thượng ! Hiện quân địch đã công phá Vĩnh tân , đại quân đang tiến thẳng về hướng kinh thành, đầu não quân giặc vẫn cố thủ ở Bảo Hà, Một doanh của quân ta bị tiêu diệt toàn bộ, hiện đã lui về giữ phòng tuyến phía sau, ."
Trịnh Cán giật mình một cái, không dám tin vào những gì vừa nghe: "Quân địch mạnh như vậy ư,?"
Tiểu Thuận Tử quỳ mọp xuống đất, run rẩy nói "Hồi bẩm hoàng thượng, quân địch không mạnh mà, nô tài nghe nói, trong quân của Nguyễn Tướng Quân có chút hiềm khích nhỏ, vì vậy mới để mất Vĩnh Tân."
“ Ngu xuẩn”
Trịnh Cán rủa thầm trong lòng. Vương Liên sau lớp màn che nghe tin thì cũng an ủi:
"Bệ hạ bớt giận, Nguyễn tướng quân quả là bậc nhân tài hiếm có, nhất định sẽ biết dùng người."
Trịnh Cán mỉm cười chua chát, việc này không quan trọng, mọi thứ đều được ghi chép trong sử sách, việc đại phá quân Thanh chắc chắn sẽ xảy ra, thế nhưng tướng lĩnh không đồng lòng là điều mà hắn không muốn thấy nhất.
Càng nghĩ càng thấy lo, thế nhưng Trịnh Cán, chỉ khẽ gật đầu thản nhiên hạ lệnh: "Lập tức truyền Hoàng Đình Bảo và Nguyễn Hữu Chỉnh vào gặp trẫm, đồng thời mệnh lệnh Nguyễn Hữu Du đóng quân ngay tại chỗ, giữ chắc phòng tuyến trước khi nhận được lệnh mới không được khinh suất hành động!"
Tiểu thuận tử dập đầu tuân lệnh, lui vội ra ngoài đại điện đi truyền triệu Hoàng Đình Bảo và Nguyễn Hữu Chỉnh vào cung kiến giá. Nhìn bộ dạng Trịnh Cán tỏ ra căng thẳng, Vương Liên cảm thấy ngạc nhiên, dè dặt dò hỏi: "Bệ hạ?"
Trịnh Cán thở dài một tiếng,: " Nàng không phải sợ, chỉ là một chút khó khăn, trẫm còn chịu đựng được “ Liên Nhi nghe vậy thốt lên: "Không ngờ bệ hạ lại có hùng tâm tráng chí như vậy?"
Trịnh Cán ngoảnh đầu lại, bắt gặp vẻ mặt sợ hãi của Liên Nhi, hắn dang tay ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc dài óng mượt, nói: "Hiện giờ điều may mắn nhất là trẫm còn có rất nhiều tướng lĩnh, quân đội của trẫm đang ngày một mạnh lên."
Nói đến đây, Trịnh Cán chợt nghĩ đến có một ngày mình sẽ chỉ huy đại quân mang theo vũ khí nóng quyết chiến ác liệt với Nguyễn Anh, một luồng máu nóng tuôn chảy khấp cơ thể, vừa hồi hộp vừa lo âu, không biết cuộc đối đầu giữa danh tướng lưu danh thiên cổ thời Lê Chiêu Thống sẽ thế nào ,song hùng này sẽ có kết quả ra sao đây đây? Đang lúc trầm ngâm nghĩ ngợi, Tiểu Thuận Tử đã quay về bầm báo: "Bệ hạ, hai vị đại nhân đã đến, hiện đang chờ ngoài Dao Quang Các." Trịnh Cán hít một hơi sâu, ổn định lại tâm trạng, sải bước rời khỏi tẩm điện đến Dao Quang Các, nơi đây được Trịnh Cán sai người dựng lên, ngày thường hắn, tiếp kiến triều thần, xử lý công vụ ở đây, Đặt chân vào Dao Quang Các, Nguyễn Hữu Chỉnh và Hoàng Đình Bảo đứng chờ sẵn trong điện, vẻ mặt nghiêm nghị , thấy Trịnh Cán bước vảo cả hai vội quỳ xuống hành lễ:
“ Vi thần tham kiến hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Trịnh Cán, phất tay,
‘ miễn, miễn “
Hắn ngồi xuống ghế chủ vị rồi nói:
“ hai vị ái khanh hẳn đã nghe thấy tin báo của Ngyễn Hữu Du”
Lần này Nguyễn Hữu Chỉnh tranh nói trước:
“ Hoàng thượng, con trai vi thần làm việc vô dụng, khiến đại quân vị diệt, mong hoàng thượng triệu nó về kinh trị tội , để cho lương tướng khác cầm quân”
Trịnh Cán gật đầu, hắn cũng đã nghĩ đến việc này, gần đây Nguyễn Hữu Du, đánh đâu thắng đó nên có lẽ đã sinh ra kiêu ngạo,
Hoàng Đình Bảo cũng nói:
“ Hoàng thượng, ảnh vệ báo về, Nguyễn tiểu tướng quân vì muốn giải quyết bất hòa giữa hai đại tướng của mình, nên mỗi trận đều cấp cho hai người số quân như nhau rồi mặc kệ hai người xoay sở, đây chính là đại kỵ của binh gia, có lẽ Nguyễn tiểu tướng quân đã quá tự phụ”
Trịnh Cán lại hỏi:
“ Hữu Chỉnh, khanh thấy thế nào?”
Nguyễn Hữu Chỉnh, lắc đầu thở dài:
“ Hoàng thượng, Hoàng Thái Bảo nói phải, khuyển tử mang tính mạng binh sĩ ra đùa cợt như vậy, tuyệt đối là không thể tha thứ”
Trịnh cán gõ nhịp lên mặt bàn rồi nói:
“ Thôi được rồi, Đang đánh trận mà đổi tướng cũng là đại kỵ của binh gia, đợi hắn về triều trẫm sẽ xử trí, còn trước mắt, hắn vẫn là đại tướng chỉ huy, thế nhưng Giám Quân của trẫm sẽ vạch mưu tính kế”
“ Hoàng thượng anh minh”
Hoàng Đình Bảo chắp tay cẩn thận dè dặt hỏi,
“ Hoàng thượng, gọi chúng thần vào giờ này hẳn là không phải vì mỗi chuyện đó ạ”
Trịnh Cán gật đầu:
“Hôm nay gọi hai khanh đến, chính là muốn hỏi hai khanh, tình hình chế tạo súng, đại bác, và chiến thuyền đến đâu rồi.
Nguyễn Hữu Chỉnh, hiện nay chính là quản lý thủy quân trên danh nghĩa, hắn vội đứng lên báo cáo:
“ Hồi bẩm hoàng thượng, các loại chiến thuyền của ta số lượng mỗi loại vào vài ngàn chiếc, riêng đại chiến thuyền, bọc sắt là bảy trăm chiếc, loại không có mái chèo tay là một ngàn chiếc, Hạm đội biển Đông mà Hoàng thượng hạ chỉ thành lập, hiện nay bất kể lúc nào cũng có thể xuất phát. “
Trịnh Cán lại nói:
“ Hiện nay Quang Trung đã không còn đáng ngại nữa, kẻ thù chính của chúng ta chính là Nguyễn Anh, Ảnh vệ vừa báo về, hiện nay Nguyễn Anh cũng đang ráo riết cải cách, với sự giúp đỡ của Tên Bá Đa Lộc giáo sỹ người pháp, hắn cũng có không ít chiến thuyền hiện đại, hơn nữa lại có sĩ quan pháp chỉ huy, trẫm e rằng, tương lai chúng ta đụng độ thủy quân của Nguyễn Anh là điều không tránh khỏi”
Nguyễn Hữu Chỉnh gật đầu:
“ Quả đúng là như vậy, tuy nhiên Hạm Đội Biển Đông của thần cũng không phải ngồi chơi, có cơ hội thần cũng muốn giao chiến với chúng một phen”
“ Tiếp tục cố gắng, trẫm muốn từ giờ đến sang năm, Thủy quân của Đại Việt phải thực sự thuần thục”
“ Tuân chỉ”
Trịnh cán cán lại hỏi Hoàng Đình Bảo:
“ Thế còn súng và đại bác thì sao”
Nói đến thế này vẻ mặt Hoàng Đình Bảo lại ỉu xìu như bánh bao chiều:
“ Bẩm Hoàng thượng, Thợ của chúng ta rất lành nghề, nhưng vì không có công cụ cho nên tiến độ không mấy khả quan”
Mặt Trịnh Cán trầm xuống, hắn đương nhiên biết công cụ ở đây là gì, thời này chưa có máy khoan máy tiện, nên để làm được một cái nòng súng rất mất thời gian, điều này thì trịnh cán cũng không có cách nào, hắn chỉ đành bảo:
“ Vậy khanh hãy đốc thúc, đám người quân khí giám tích cực nghiên cứu, nói với bọn chúng nếu ai nghiên cứu ra được trẫm sẽ phong tước hầu”
Rồi Trịnh Cán lại hỏi:
“Việc điều tra nội gián ăn cắp kỹ thuật của quân khí giám vẫn không có tiến triển sao”
Hoàng Đình Bảo lắc đầu:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, năm đó sau khi bắt được hai sư đồ lén bán bản thiết kế, ảnh vệ đã ngay lập tức bám theo, thế nhưng kẻ địch quá nhanh, cho tận đến nay vẫn chỉ biết là chúng vẫn còn ẩn nấp trong cảnh nội của chúng ta,”
Trịnh Cán lắc đầu:
“Sai ảnh vệ tiếp tục điều tra”
………..
Hoàng cung Đại Nam, hôm nay Nguyễn Anh mở đại triều hội để bàn về phương pháp cải cách mới
Hắn đã phong cho Lê Quế Lâm chức tả thị lang bộ lại, lúc này Lê Quế Lâm liền chủ động đem lợi hại của tân chính sách nói thẳng ra, chủ yếu chính là hành động này sẽ thật lớn tổn hại thế gia, sĩ tộc ích lợi, mà địa chủ, thế gia, sĩ tộc ở đây đều giúp Nguyễn Anh rất nhiều.
Nguyễn Anh lại chau mày thật sâu, trong đất đai của hắn, địa chủ quyền thế, sĩ tộc lại nhiều không kể xiết, lúc trước nếu không phải bởi vì hắn lấy lòng tuyệt đại bộ phận phân thế gia và sĩ tộc, Nguyễn Anh cũng không có khả năng nhanh chóng bình định Gia Định,
Nguyễn Anh có thể có địa vị hôm nay, cùng với sự ủng hộ to lớn của sĩ tộc, thế gia là không thể phủ nhận được được.
Mà nếu quả thi hành biến cách, thì phải đắc tội chết với thế gia, sĩ tộc, bị người ta mắng chửi là vong ân bội nghĩa, cứ cho là Nguyễn Anh không để ý đến tiếng xấu, thì vấn đề là sĩ tộc, thế gia một khi liên thủ vồ đến, Đại Nam quốc lập tức sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm bất an.
Đây đúng là lựa chọn lưỡng nan, có khả năng dẫn đến quốc gia rối ren, không thay đổi cách, thì Đại Nam quốc rất có khả năng bị Đại Việt tiêu diệt, hiện giờ, biến cách của Trịnh Cán đang tiến hành với khí thế hừng hực,.
Lê Quế Lâm lại nói:
- Hoàng thượng, biến pháp tuy khó, nhưng không phải là không có hi vọng.
- Ồ?
Nguyễn Anh hơi hơi biến đổi sắc mặt, vội vàng nói,
- Ái khanh mau nói
“- Chúng ta nghĩ đến nước tần năm xưa biến pháp, khi đo nước tần là nước yếu nhất trong bảy nước, nhờ có biến pháp, mà có được thiên hạ, nay Hoàng thượng, thế nước đang mạnh, lại không sợ người nhòm ngó, Chỉ cần Hoàng thượng hạ quyết tâm, và cho biến pháp đại thần cũng đủ tín nhiệm, việc này kỳ thật cũng không khó!”
Nguyễn Anh gật gật đầu sai người lấy kiếm đang treo trên giá tự tay giao cho Lê Quế Lâm, biểu lộ sát khí nói,
- Bảo kiếm này của trẫm đã theo trẫm chinh chiến nhiều năm, nay giao cho khanh nếu có người cả gan dám cản trở biến pháp, mặc kệ hắn là ai, khanh đều có thể tiền trảm hậu tấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.