Chương trước
Chương sau
* Hoan Lạc*
Khi về đến hoàng cung đã quá trưa, Trịnh Cán được Tiểu Thuận Tử giúp đỡ cởi bộ trang phục sĩ tử trên người xuống, thay vào bộ y phục dành cho bậc đế vương, quay sang Tần Lưu đang đứng chờ lệnh trong nội điện dò hỏi:
"Khanh có từng nghe qua về tên Phạm Đình Hổ này?"
Tần Lưu suy nghĩ một lúc, dè dặt đáp lời: "Phạm Đình Hổ cũng được coi là danh sĩ , nghe nói người này đã từng chu du khắp nước, tuy không phải là sĩ tử nhưng lại thường ở cùng đám sĩ tử bàn luận thiên hạ đại sự, hắn xưa nay rất khiêm tốn, không phải nhân vật dễ bị người khác chú ý đến."
Trịnh Cán nhận lấy chiếc khăn do Tiểu Thuận Tử đưa qua lau tay xong, gật đầu nói:
"Khanh hãy điều tra giúp trẫm, xem thử người này ngày thường hay qua lại với những ai, trình danh sách những người này lên cho trẫm, cả Hồ Xuân Hương nữa."
Tần Lưu ngờ ngợ nhìn vào Trịnh Cán, ngẫm nghĩ giây lát, chắp tay hô lớn:
"Thần tuân chỉ! Bệ hạ yên tâm, thần sẽ điều tra kỹ lưỡng."
Trịnh Cán gật gù hài lòng, hạ lệnh:
"Khanh dẫn hắn đến Trường Nhạc lâu kiến giá."
Tần Lưu quỳ xuống hành đại lễ xong mới cung kính lui ra khỏi đại điện.
Sau khi Tần Lưu rời khỏi, Tiểu Thuận Tử khoác lên cho Trịnh Cán chiếc áo bào lộng lẫy thêu hình rồng uy nghi, nhẹ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, hôm nay Vương Liên cô nương đã hoàn thành phương án mở nữ y quán, bệ hạ có cần truyền gọi nàng kiến giá?"
"Liên nhi đã làm xong phương án rồi ư?" Trịnh Cán nhớ đến dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt long lanh e ấp tình ý khiến người ta trọn đời không quên của Vương Liên, trong lòng bồi hồi nhung nhớ.
Trong lúc nghĩ ngợi, lại nghe Tiểu Thuận Tử dè dặt bẩm tấu: "Hồi bẩm Hoàng thượng, huynh muội Vương cô nương đã trình bản tấu lên rồi ạ, hiện đang ở thư phòng của Hoàng thượng, Vương cô nương còn đích thân đun cho bệ hạ chén thuốc bệ hạ, Vương cô nương thật có lòng!"
Thấy Trịnh Cán không lên tiếng, Tiểu Thuận Tử không đoán ra thánh ý, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, đứng khép nép không dám nhiều lời nữa.
Trịnh Cán ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: "Hãy đi cùng trẫm đến Thái y viện , trẫm phải đến thăm Liên nhi." Tiểu Thuận Tử vội tiến lên một bước quỳ xuống, khúm núm tâu:
"Vương cô nương đang ở ngoài điện, do chưa được chỉ ý của hoàng thượng nên không dám tự tiện vào trong."
Trịnh Cán nghe vậy tâm trạng rộn rã hẳn lên, kể từ khi Lê Hữu Trác mang theo hai đệ tử này tiến cung, Trịnh Cán đã để ý đến Vương Liên, chẳng qua lúc đó thân thể của hắn còn là trẻ con, lại thêm việc nước bề bộn, mãi đến sau này khi hắn muốn mở nữ ý quán, thì hắn mới có cơ hội gần gũi Vương Liên, hắn thích tính cách cũng như con người của nàng, nên thường xuyên cho đòi nàng đến bàn chuyện y quán,
Lúc này Trịnh cán vội bước nhanh ra ngoài điện, đứng ngay trước cửa đại điện dáo dát nhìn xung quanh tìm kiếm, quả nhiên thấy Vương liên đang mặc trường bào đỏ thêu chỉ vàng của thái y viện, đầu đội mũ ô sa, dung mạo tuyệt sắc hiếm gặp trên đời thấp thoáng dưới ánh nắng dìu dịu càng thêm cao sang quý phái, hệt như một con thiên nga kiều diễm lượn lờ trước mặt mình.
Vương Liên đứng ngoài điện chờ đợi hồi lâu, lúc này vẫn chưa nhận được ý chỉ truyền triệu của Trịnh Cán, trong lòng đang thấp thõm không yên, Thời gian qua, kể từ khi nàng được giao phẫu thuật thay đổi khuôn mặt cho Đinh Thì Trung, lại chịu trách nhiệm về sức khỏe của Trịnh Cán, nên hai người cũng nhiều lần tiếp xúc, nhưng nàng lại lo mình chỉ là thứ dân, lỡ tin này truyền đến tai hoàng thất, hoặc là thái phi thì không hay lắm nên đành kiên nhẫn chờ đợi, nàng vừa thấy Trịnh Cán, tấm thân mảnh mai xúc động khẽ run lên, vội quỳ xuống định hành đại lễ.
Trịnh Cán bắt gặp Liên Nhi mang sắc đẹp khiến người đối diện nghẹt thở, đâu còn quan tâm đến lễ nghi gì nữa, lập tức quên luôn cả xỏ chân vào ủng, chỉ mang đôi vớ trắng chạy ào tới chỗ Vương Liên, khiến Tiểu Thuận Tử chạy theo sau lưng sợ hãi sém ngã lăn ra ngất xỉu.
“ Hoàng thượng, chú ý lễ nghi, chú ý lễ nghi”
Thấy Trịnh Cán hùng hổ phóng thẳng về phía mình, dung mạo tuyệt đẹp của Vương Liên sợ hãi không còn hột máu.
“ Vương Liên tham kiến Hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Lúc này Trịnh cán nhận ra mình thất thố liền bình tĩnh lại, nhanh chóng sửa lại trang phục rồi nói:
“ Trẫm miễn lễ, ái khanh bình thân”
Lúc này Vương Liên khép nép đi sau Trịnh Cán tiến điện
Đợi Trịnh Cán ngồi xuống, Vương Liên mới nói:
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, về Bố trí của nữ y quán đã làm xong rồi ạ, trên cơ bản y quán này chính là phục vụ nữ tử, không phục vụ nam, vì vậy nhân viên phải toàn là nữ mới được”
Trịnh Cán gật đầu, nhưng tìm đâu ra nhiều nữ như vậy.
Vương Liên lại nói:
Trên đời nam nữ mỗi bên chiếm một nửa, mà lễ phép coi trọng nam nữ thụ thụ bất thân, nam thầy thuốc khám bệnh giúp nữ bệnh nhân luôn luôn có nhiều bất tiện, thậm chí khiến cho phụ nữ bị bệnh sợ thầy giấu bệnh. Hoàng gia mở rộng nữ y quán, quả thật là đã phổ biến ân huệ ra một nửa sinh linh thiên hạ, công đức vô lượng. Trong y học coi trọng tích lũy kinh nghiệm, chỉ riêng là thảo dược trong hơn một nghìn vị muốn phân biệt rõ ràng không phải là một sớm một chiều có thể học được.
Hoàng thượng muốn mở rộng nữ y quán, dựa vào chính mình bồi dưỡng nữ thầy thuốc tại nhà không biết phải bao nhiêu năm, cho nên thần thiếp cho là nên chủ ý vào nữ quyến của các vị lão lang trung, các vị thái y trong viện.
Trịnh Cán vô cùng hứng thú hỏi:
“ Lời này giải thích thế nào”
“ Hồi bẩm Hoàng thượng gia quyến của thầy thuốc ít nhiều đều biết về y thuật, thậm chí có rất nhiều người tài nghệ không hề tầm thường, nếu Hoàng thượng chịu trả công xứng đáng, thần thiếp tin rằng, rất nhiều nhà đồng ý,”
Trịnh Cán gật đầu: “ Được rồi chuyện này trẫm giao cho Lê Thần y và huynh trưởng của nàng thay trẫm làm đi, “
Trịnh Cán đột nhiên lại nói:
“ Liên nhi, trước hết hãy đến giúp trẫm viết một chút tấu sớ”
Vương Liên run rẩy đi đến gần Trịnh Cán thì hắn đã vòng tay kéo nàng vào lòng Siết chặt vòng tay, hít một hơi sâu mùi thơm quyến rũ từ cơ thể tinh khiết của mỹ nhân, Vương Liên ngắm nghía nàng tỉ mỉ hơn, Vương Liên không ngờ đến bước này vội nói:
“ Bệ hạ, thần thiếp không xứng đáng, :
“ Không có ai là không xứng đáng cả, hôm nay nàng hãy ở lại đây với trẫm”
Vương Liên yếu ớt chống cụ rồi dựa đầu vào ngực Trịnh Cán khẽ nói, "Bệ hạ, Vương Liên lo lắng.."
Trịnh Cán cúi xuống hôn lên khuôn mặt diễm lệ ấy, dịu dàng dùng đầu lưỡi lau lấy giọt lệ long lanh, bế người đẹp trong lòng lên, sải bước đi nhanh vào tẩm điện. Vào giây phút này, còn có thứ gì trên thế gian quan trọng hơn mỹ nhân đang bế trên tay .
(Cá nhân tác giả thì cho là giang sơn quan trọng hơn ha ha, không có giang sơn thì ai thèm phải không mọi người, hãy để lại bình luận bên dưới nhé)
Nhìn vào Liên Nhi đang e ấp nằm trên giường rồng, Trịnh Cán mỉm cười dịu dàng nhắc lại chuyện cũ:
"Liên nhi, còn nhớ hôm đó chúng ta gặp nhau chứ?"
Liên Nhi thoáng đỏ mặt, gật đầu khe khẽ, lí nhí: "Bệ hạ anh tuấn, tài ba, quả khiến Liên Nhi khâm phục."
Trương Cường đưa tay vỗ nhẹ vào cặp mông đầy đặn ấy, vui vẻ nói: "tài giỏi thì không chắc, nhưng anh tuấn thì chắc chắn rồi, ha ha ha."
Liên Nhi chớp chớp đôi mắt long lanh, ngoảnh mặt đi rên lên khe khẽ: "Xin bệ hạ hãy nhẹ nhàng với thần thiếp.."
Trịnh Cán bị hớp hồn bởi vẻ đẹp yếu ớt mỏng manh kia, chưa đợi nàng nói hết câu đã cúi xuống khóa ngay cặp môi đỏ mọng, Liên Nhi khẽ rùng mình một cái, toàn thân mềm nhũn, hắn phớt qua chiếc cổ trắng như bạch ngọc của nàng, bàn tay mặc sức nhào nặn bầu ngực căng tròn, Liên Nhi bị hắn từ từ dẫn dắt nhập cuộc, không hề chống cự nằm dài trên giường mặc cho hắn sờ soạng. Một lúc sau, y phục của Liên Nhi được trút bỏ hoàn toàn, cơ thể trắng nõn mịn màng, mơn mởn sức sống hiện ra trước mặt hắn, làn da trắng mịn như tuyết, môi đỏ như son,. Phía trước tô điểm bằng hai chấm hồng đầy khiêu khích, phần bụng phẳng lì không một tí thịt thừa, chính giữa cặp chân dài thon thả thấp thoáng cấm địa đang chờ đợi . ( Haix, viết đến đây ta cũng thèm nhỏ dãi ( )
Trịnh Cán khe khẽ bảo: ", nàng đúng là vưu vật hiếm có trên thế gian này!"
Liên Nhi rên nhẹ một tiếng, thẹn thùng van nài: "Bệ hạ,."
Trịnh Cán thở hắt ra, đôi tay bắt đầu mơn trớn làn da mịn màng trên cơ thể kiều diễm ấy, không hề bỏ qua một điểm nào, cuối cùng mới chạm đến vùng cấm nhạy cảm nhất. Lúc này Liên Nhi hoàn toàn bị không làm chủ được bản thân, nàng mấp môi cặp môi không ngừng phát ra tiếng rên khe khẽ, toàn thân rung lên từng chập, đôi tay bấu chặt lấy lưng hắn. Hắn tham lam siết chặt tay hơn, nụ hôn trở nên mạnh bạo, Liên Nhi cũng không kiểm soát nổi ngọn lửa dục vọng bùng cháy dữ dội, nàng rên lên một tiếng cao vút, cuồng nhiệt hưởng ứng., mọi thứ đều được thỏa mãn trong khoảnh khắc hai người kết hợp lại làm một, cảm giác ngọt ngào đến cực điểm.
Trịnh Cán hùng hổ tiến vào, Liên Nhi lim dim đôi mắt một cách ngất ngây, hai cơ thể chà xát vào nhau truyền cho nhau hơi ấm và hoan lạc. cả haii, tận hưởng cảm giác khoan khoái hạnh phúc nhất của đời người. Một trận mây mưa điên cuồng qua đi, Liên Nhi không còn tí sức lực gối đầu vào ngực Trịnh Cán, say đắm nhìn vào mắt hắn, lí nhí: "Bệ hạ, thần thiếp từ nay chính là của bệ hạ rồi?"
Trịnh Cán vuốt ve nàng rồi nói, :
“ Chờ qua vài hôm nữa, trẫm sẽ lập nàng làm phi”
Tuy Trịnh Cán hiện nay là Hoàng đế, có vô số người trung thành, nhưng bởi vì hậu cung hắn chưa có cũng chưa có con nối dỗi, nên về mặt nào đó, những tướng lĩnh đi theo hắn vẫn có phần chưa yên tâm, nên việc lập phi tử này nhất định phải làm, trước mắt Vương Liên là lựa chọn tốt nhất.
Vừa nghĩ tới đất thì ngoài điện đột nhiên vọng đến tiếng bước chân hối hả, Trịnh Cán hét hỏi:
"Là kẻ nào làm phiền trẫm?"
Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói cung kính của Tiểu Thuận Tử vang lên ngoài màn che:
"Bệ hạ, Nguyễn Hữu Du tướng quân cấp báo!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.