Đại chiến Thành Tĩnh Tây
Nguyễn Khắc Tuân ngẩng đầu nhìn trời rồi hắn quay đầu lại hỏi:
“Canh mấy rồi?”
“Hồi bẩm đại soái, đã canh ba.”
“Canh ba rồi sao, người đâu, truyền lệnh Triệu Vân Hương và Nông Viễn Sơn ( thằng kia là Nông Quốc Sơn nhé, tay này là Viễn Sơn ),đúng giờ phát động công kích!”
Hắn khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Quốc Sơn, có thể chặn được viện quân Mãn Thanh hay không, hết thảy phải dựa vào ngươi rồi.”
Hướng về Vân Nam qua hướng Kiềm Tây Nam, một đoàn đại quân Mãn Thanh kéo dài có đến gần hai mươi dặm rầm rộ tiến quân, trong đội ngũ đó, Theo sau Tổng Đốc Vân Quý Lý Thị Nghiêu, Ô Đại Kinh ngồi trên lưng ngựa, không ngừng đăm chiêu suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng không ổn ở nơi nào, hắn nhất thời vẫn nghĩ không ra được.
Shoppe
Đến tận bây giờ hắn vẫn cho rằng mục tiêu chiến lược của Đại Việt hẳn là thành Tĩnh Tây, ít nhất đó là mục tiêu của giai đoạn thứ nhất, nếu hắn là Nguyễn Khắc Tuân, hắn nhất định sẽ đoạt lấy thành trước, sau đó mới thận trọng từng bước một, tấn công Vân Nam, Quý Châu, nếu chưa đoạt được thành Tĩnh Tây, đã tấn công Vân Nam, bất luận như thế nào đó cũng không phải là một việc đáng làm. Nên biết Đại Thanh rộng lớn gấp nhiều lần Đại Việt, nếu như không thận trọng tiến từng bước một, cho dù có chiếm được cả hai tỉnh Vân Quý thậm chí là cả Lưỡng Quảng, Đại Việt cũng giữ không nổi.
Ô Đại Kinh thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-nguyen-tranh-hung/457023/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.