7
Cả nhóm bọn họ dừng lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Này, Trình Dã, bạn gái nhỏ của mày đâu sao?"
Bạn gái nhỏ?
Tôi cảm ơn ông ta vì cuối cùng không còn gọi tôi là dì nữa.
“Cậu ấy nợ các người bao nhiêu?”
Thực ra tôi chỉ hỏi bừa thôi, họ tính toán ra một con số để nói với tôi một cách nghiêm túc.
"Ba vạn?"
Tôi hỏi dò.
"Ba mươi vạn!"
Người đàn ông đó tức giận.
"Ồ."
Không sao đâu, tình cờ tôi đang có một ít tiền.
Tôi lấy điện thoại ra và hỏi:
“Tôi có thể chuyển khoản không?”
Một bàn tay vươn ra giật lấy điện thoại của tôi.
"Không phải việc của cô."
Trình Dã đẩy tôi ra.
"Về đi."
"Tôi về ư?"
Tôi thấy co chút buồn cười.
“Và để họ đánh chết cậu à?”
"Ngay từ đầu tôi đã không muốn sống rồi."
Anh ta trông rất thờ ơ, giống như khi anh ta t.ự s.á.t vậy.
"Cô có trả tiền hay không? Hôm nay không trả, cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi!"
Bọn họ đã mất kiên nhẫn.
Tôi đẩy Trình Dã ra, cầm điện thoại lên và chuyển tiền một mạch.
Trình Dã muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Nhóm người nhận được tiền liền rời đi một cách nghênh ngang.
Ngược lại, chiếc máy ảnh của tôi đã bị rơi xuống đất trong quá trình lôi kéo với họ.
"Tại sao cô lại muốn quản mọi thứ vậy?"
Anh ta hét vào mặt tôi:
"Ba mươi vạn, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-da-va-toi/2743462/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.