9
Bởi vì chúng ta giống nhau.
Đều là những đứa trẻ nghèo khổ, không có tình yêu thương của bố và
mẹ.
Có lẽ điểm khác biệt duy nhất, anh ta vẫn có khả năng được cứu chuộc, trong khi tôi đang ở giai đoạn cuối cuộc đời của mình.
Nhưng chủ đề này nặng nề quá.
Tôi không muốn nói về chuyện đó.
"Bởi vì cậu ——"
Tôi cười phá vỡ bầu không khí nghiêm túc:
"Đẹp trai."
Trình Dã sững sờ tại chỗ, hình như anh ta không ngờ tôi lại trả lời như vậy.
Anh gần như bật cười:
"Đẹp trai sao?"
Tôi gật đầu có lệ, định rút tay lại nhưng anh ta không chịu buông ra.
"Chị thích hẹn hò với học sinh trung học à?"
Hừm, đầu óc tôi hơi bối rối.
Một giây sau, anh ta gọi tôi là chị.
Trong giây tiếp theo, lại bẻ cua:
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ khen khuôn mặt của cậu thôi.”
Tôi ho vài tiếng, Trình Dã nhìn tôi cười nửa miệng.
Thua người không thua trận, tôi thản nhiên liếc nhìn anh rồi tiếp tục bổ dao.
"Hút thuốc ít và thức khuya sẽ ảnh hưởng đến phát dục, hiểu không?"
Kết quả là tôi bị đẩy vào góc tường.
"Tôi không hiểu."
Trình Dã cười tinh nghịch.
"Chị gái muốn tự mình đến kiểm tra à?"
Tôi: "..."
Chuyện này là sao đây?
Tôi không hiểu.
10
Tôi đã quen sống một mình, bỗng nhiên có một người đàn ông bên cạnh, tôi có chút không quen.
May mắn thay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-da-va-toi/2743460/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.