Edit: Nhất Thanh
Cuối cùng vào tháng chín ấy, Triều Tuần đã biết được tên của cậu ấy.
Giang Tịch Trì.
Lòng bàn tay cảm thấy hơi lành lạnh, Triều Tuần ngước nhìn sườn mặt của đối phương, bắt đầu run lên.
Cậu điên cuồng xóa đi lớp sơn màu hồng nhạt trên móng tay mình, mặc dù cậu chẳng biết Giang Tịch Trì rốt cuộc có nhìn thấy hay không.
Không ai có dạy cho cậu phải làm thế nào để bình ổn trái tim đang nhảy điên cuồng của mình.
Cậu chỉ có thể để mặc cho nó nhảy nhót, nhảy từ lồng ngực cho đến cổ họng, nhảy từ tháng sáu tuyết rơi ngày ấy đến tháng chín vạn vật tỉnh giấc bây giờ.
Giang Tịch Trì, chàng trai của cậu. Cấp ba thất bại, lại bởi vì sự xuất hiện của cậu ấy, bỗng nhiên trở nên thật rực rỡ.
Bọn chỉ cách nhau một khoảng bằng hành lang, không tới ba thước.
Rất gần mà cũng rất xa.
Giang Tịch Trì rất ít nói, Giang Tịch Trì không hay cười, Giang Tịch Trì trừ lúc chơi bóng ra thì đều đi một mình.
Sáng sớm trong phòng học vang lên tiếng lật sách đều đặn, ánh mặt trời phủ một vầng sáng nhè nhẹ phía sau lưng Giang Tịch Trì.
Cậu nhìn thấy cậu ấy chớp đôi mi tựa như có ánh sáng vụt qua, nhìn thấy sống lưng luôn luôn thẳng tắp của cậu ấy, nhìn cậu ấy nhanh chóng trở thành tiêu điểm giữa đám người đông đúc.
Mà cậu vẫn là một thằng ẻo lả chẳng ai ngó nhìn.
Đã bắt đầu có người nói bóng gió nói rằng Triều Tuần hình như không được bình thường lắm, Triều Tuần cứ hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tuan/213882/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.