Vương Tiểu Thạch thọc lét để “thức tỉnh” Ôn Nhu.
Ôn Nhu sợ nhột, vừa cười vừa tránh vừa kêu lên:
- Dọa chết người rồi, dọa chết người rồi. Hôi như vậy, dài như vậy, ta nghe đến mức ói ra cả bánh chưng và lá trúc vào lúc ngũ long ngẩng đầu tháng năm năm trước rồi.
Vương Tiểu Thạch giả vờ tức giận, uy vũ nói:
- Cô muốn người ta nói, nhưng lại không nghe người ta nói, cô, không, giữ, lời!
Ôn Nhu nháy mắt giả làm mặt quỷ với hắn, còn che mặt thẹn thùng:
- Là ngươi không giữ lời trước. Nói là sẽ không tràng giang đại hải, kết quả ta nghe đến bốn canh giờ mà ngươi mới nói đến lời tựa. Ai da ông trời của ta, có lý đều bị ngươi nói hết, không lý cũng sớm nghe đến tắt thở, ai bảo ngươi răng nhọn? Luận anh hùng, ngươi là hòn đá; nếu bàn về lưỡi, ngươi đúng là dài quá tùng bách trường thanh *.
* Thọ như tùng bách, tóc đen không già. Hình dung lâu dài, thường dùng trong chúc thọ.
Vương Tiểu Thạch giơ nắm tay dứ dứ trước mặt Ôn Nhu:
- Cô đúng là giỏi khoa trương. Cho cô cái miệng ly, cô nói lớn như cái ao. Ta mới nói vài câu, cô đã nói dài bảy cuộn vải. Cô nói khoác không cần chờ sao băng, sao hỏa, sao thiên lang, dù sao cô nói cũng không ai nói.
Hắn dùng lỗ mũi phát ra hai tiếng “hừ hừ” nặng nề, biểu thị phẫn hận.
Hắn còn xoay mặt qua, không nhìn nàng, chỉ nhìn sao.
Ôn Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769764/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.